Chọc Nhầm Sếp Lớn

Chương 93: Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi




Khả Lan rối bời.

Lúc này suy nghĩ trong đầu cô không phải là vì Cố Thành Viêm dây dưa với người phụ nữ khác mà bởi vì Cố Thành Viêm đã trả lời như đinh đóng cột cô gái đó không phải là người anh tìm.

Ngược lại lời nói của cô gái kia lại khiến Khả Lan hứng thú.

Cô muốn tìm hiểu chuyện năm đó.

Bọn họ vẫn còn nói chuyện Kim Hạo nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Khả Lan đột nhiên khẽ cười: “Nhìn thấy chưa, đây chính là chồng cũ của cô.” Dứt lời, Kim Hạo vòng tay trước ngực, quét mắt nhìn Khả Lan rồi lại nói: “Tôi thật sự không thấy cô ấy giống cô làm sao Cố thiếu tướng có thể nhận nhầm người.”

Dứt lời Kim Hạo há miệng vẫn còn muốn nói.

Khả Lan chợt xoay người bỏ đi không để ý đến lời Kim Hạo nói.

Lúc đầu Cố Thành Viêm cũng nhận nhầm Lương Bảo Nhi!

Mặc kệ là ai cũng đều là chuyện đã qua.

Khả Lan xoay người sau đó Kim Hạo liền đi theo, ở phía sau cô vội vàng nói: “Tôi thấy cô và Cố thiếu tướng không thể tiếp tục nữa, anh ta làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, không phải cô nên suy nghĩ một chút về tôi sao?” Dứt lời Kim Hạo chạy tới trước mặt Khả Lan, theo chân cô chờ cô trả lời.

Khả Lan không vội nghe thấy lời của Kim Hạo ngước mắt nhìn anh ta sau đó lại rũ mắt không để ý đến.

“Cô xem cô đi, cả ngày sa sầm mặt, có lúc nào cười đâu.” Kim Hạo thấy Khả Lan không trả lời lại lên tiếng đưa tay muốn nhéo mũi Khả Lan.

Khả Lan chợt dừng bước.

“Tổng giám đốc Kim thích động chân động tay với người khác như vậy sao?” Dứt lời Khả Lan đưa tay đập cánh tay đang lơ lửng giữa không trung của Kim Hạo.

Kim Hạo bị Khả Lan đập như vậy, không giận, ngược lại càng hứng thú, lại nhanh chóng đưa tay, sau khi nhéo mũi cô lại nhanh chóng lui hai bước.

Nhưng Kim Hạo bước nhanh về phía sau không cẩn thận lại đụng đổ xe thuốc của y tá, loảng xoảng, những món đồ trên xe thuốc rơi vãi lung tung.

Kim Hạo đang muốn xin lỗi y tá, y tá chợt đưa tay tát một cái lên da mặt trăng nõn của Kim Hạo, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay.

Thân hình y tá khá đầy đặn, sau khi tát Kim Hạo một cái liền đưa tay chỉ Kim Hạo rồi mắng.

Kim Hạo thấy kỳ quái muốn xoay người bỏ đi lại bị y tá bắt được càng mắng hung hăng hơn.

Thấy Kim Hạo gây chuyện khuôn mặt khó chịu Khả Lan khẽ nở nụ cười, không để ý, xoay người bỏ đi.

Nắng ấm trong những ngày trời đông giá rét bên ngoài bệnh viện càng rực rỡ hơn.

Đắm chìm dưới ánh mặt trời làm Khả Lan nhớ tới buổi sáng sớm lúc trước, ánh mặt trời cũng rực rỡ như vậy, cô cho rằng cộc sống mới bắt đầu nhưng không ngờ lại ngã vào vực sâu khác.

......

Chuyện giải tỏa thôn cũng không thuận lợi, Từ Đường sụp đổ, xây lại, trong lòng dân mâu thuẫn cần phải hóa giải.

Một phẩn do Khả Lan giải quyết còn lại là do Kim Hạo giải quyết.

Kim Hạo nói lúc trước anh ta tạo nghiệt quá nhiều muốn cùng Khả Lan làm nhiều việc thiện, sửa viện dưỡng lão, xây trại trẻ mồ côi, sau khi sinh đứa bé có thể đưa vào trại trẻ mồ côi, khi già rồi có thể vào viện dưỡng lão ở.

Khả Lan nghe Kim Hạo nói như vậy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Ý tưởng của Kim Hạo sợ rằng nhà họ Kim sẽ không đồng ý.

Trại trẻ mồ côi lấy danh nghĩa của cô xây dựng trước khi cô về quê.

Khả Lan thấy trại trẻ mồ côi xây dựng trên danh nghĩa của mình, trong lòng có cảm xúc phức tạp, biết làm chuyện như vậy ngoại trừ Cố Thành Viêm còn có thể là ai!

Gần tới mùa xuân Khả Lan cùng Kim Hạo mua không ít quần áo trẻ em đưa đến trại trẻ mồ côi.

Từng khuôn mặt ngây thơ vui sướng khiến Khả Lan chợt nhớ lại tuổi thơ của mình, lúc bà ngoại còn sống cứ mỗi khi mùa xuân tới bà ngoại đều may cho cô một bộ đồ.

Sau đó mẹ sẽ khâu nút áo cho cô.

Đơn giản và ấm áp.

Nghĩ đến đây hốc mắt Khả Lan ửng đỏ không nghĩ tiếp nữa, tiếp tục phát quần áo cho bọn trẻ.

Sau khi quần áo xong Khả Lan ngồi vào một cái ghế trong khuôn viên nhìn bộ dáng bọn trẻ sung sướng nhảy về phía trước lại nghĩ về ý muốn của cô với Cố Thành Viêm lúc trước.

Sinh hai đứa bé, con gái giống cô, con trai giống anh.

“Haiz......”

Khả Lan chợt cười tự giễu sau đó cố gắng bình phục tâm tình của mình cúi đầu xem tin tức trong điện thoại.

Nhưng dù là tin tức gì cô đều xem không vào.

Trong đầu lại không ngừng nhớ lại hình ảnh trong Từ Đường ngày hôm đó, động tác Cố Thành Viêm che chở cho cô, thấy chết không sợ.

Anh cứu cô xuất phát từ chân tâm!

“Ơ......lòng không yên, chẳng lẽ lại nhớ tới chồng cũ.” Kim Hạo thấy ánh mắt phức tạp của Khả Lan, khẽ cười, hai mắt tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt Khả Lan.

Khả Lan nghe thấy giọng nói của Kim Hạo liền phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn Kim Hạo ngồi ở bên cạnh lại nhìn thấy Cố Thành Viêm đưa cô gái ngày hôm đó gọi anh là anh Viêm đi cùng.

Trong đầu Khả Lan chợt trống rỗng, ngón giữa khẽ run, không phải Cố Thành Viêm nói không phải cô ta sao?

Tại sao hai người lại đi chung một chỗ?

Khả Lan không lên tiếng, Kim Hạo nhìn thấy ánh mắt của Khả Lan khẽ nghiêng đầu nhìn thấy Cố Thành Viêm đi chung với Lâm Bảo Nhi thì trong lòng dâng lên một tia hứng thú.

Chẳng lẽ Cố thiếu tướng thật sự bị cô gái này thôi miên rồi?

Không giống như tác phong làm việc của Cố thiếu tướng!

Không phải cô ta đã xác định danh phận của Khả Lan rồi sao?

Nghĩ đến đây Kim Hạo chợt đưa tay kéo qua bả vai Khả Lan, tựa vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Chồng cũ của cô tình chàng ý thiếp với người khác, cô nói.....Tôi giúp cô làm rõ cô rất có lực hấp dẫn đàn ông, được không?” Dứt lời bàn tay Kim Hạo càng siết chặt hơn.

Khả Lan nghe Kim Hạo nói không lên tiếng trả lời mặc cho Kim Hạo ôm, ánh mắt vẫn nhìn Cố Thành Viêm cùng cô gái kia.

Lúc này mặc dù bộ dáng Cố Thành Viêm không như vốn có nhưng bóng dáng cao ráo đứng bên cạnh cô gái kia, từ xa nhìn qua giống như một đôi tình nhân từ trong tranh bước ra.

Cố Thành Viêm mặt không biến sắc nhìn về phía Khả Lan và Kim Hạo, chân mày nhíu lại rồi lại bình phục như cũ, đột nhiên giơ tay ôm bả vai Lâm Bảo Nhi, hai người mặt đối mặt.

“Anh Viêm.”

Lâm Bảo Nhi đột nhiên bị anh ôm vai, ngước mắt nhìn anh, con ngươi đen nhánh sáng ngời, không che giấu vẻ kích động.

“Em rời khỏi nhà họ Lương tại sao không đi tìm Dương Tố Phương?” Cố Thành Viêm không nhanh không chậm hỏi Lâm Bảo Nhi một câu.

Lâm Bảo Nhi nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt ngẩn ra sau đó lại rũ hai mắt: “Dì ấy không quan tâm em.”

Dứt lời cô gái như chìm vào trong khổ sở cả người run rẩy.

Cố Thành Viêm nghe thấy cô ta trả lời, hơi nhíu mày, trầm giọng “Ừ.....” sau đó lại nói: “Dương Tố Phương dịu dàng hào phóng sao có thể không cần con gái mình.” Trong giọng nói của Cố Thành Viêm mơ hồ lộ ra tia giễu cợt.

Có thể đưa món quà lớn cho cô chỉ có Lương Tú Ly, Lương thiếu tướng.

Lâm Bảo Nhi nghe anh hỏi chợt nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh vội vàng nói: “Anh Viêm, sau khi em rời khỏi nhà họ Lương, dì Tố Phương chỉ gặp em có một lần.....Dì cũng không muốn em, anh Viêm, anh không thể không quan tâm em.”

Lâm Bảo Nhi nói tới đây bàn tay càng siết chặt, sơ ý một chút sợ rằng anh lại biến mất.

Cố Thành Viêm nghe cô ta nói ánh mắt hơi trầm xuống, nếu như Khả Lan không mất trí nhớ sẽ giống cô ta chứ?

Im lặng hồi lâu cuối cùng anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Bảo Nhi, trấn an cô ta.

Khả Lan thấy động tác của Cố Thành Viêm cùng cô gái kia, trái tim bỗng trầm xuống, chẳng lẽ Cố Thành Viêm bị cô gái này làm cảm động rồi?

Kim Hạo nhìn thấy động tác của hai người kia, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ôm Khả Lan đứng dậy nói: “Tôi nói giám đốc Lâm, có thể đi cùng tôi không?”

Dứt lời Kim Hạo đã nhấc chân ôm Khả Lan đi về phía Cố Thành Viêm.

Vốn dĩ Khả Lan không muốn chạm mặt Cố Thành Viêm nhưng lại bị Kim Hạo ôm như vậy cô cũng muốn biết Cố Thành Viêm sẽ đối mặt thế nào.

Đi vài bước Kim Hạo đã dừng trước mặt Cố Thành Viêm và Lâm Bảo Nhi.

“Không ngờ Cố thủ trưởng cũng thích thuật biến hóa khuôn mặt để đùa giỡn.”

Kim Hạo nhìn Cố Thành Viêm khẽ cười.

Cố Thành Viêm, Lãnh Thần! Thật không nghĩ tới lại là một người.

Cố Thành Viêm nghe thấy giọng nói của Kim hạo liền buông Lâm Bảo Nhi ra, xoay người nhìn Khả Lan đang dựa vào Kim Hạo, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Kim Hạo.

Anh không lên tiếng, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Kim Hạo thấy Cố Thành Viêm không lên tiếng khẽ cười nói: “Chúng tôi mắt sáng đừng nói tiếng lóng, mấy người chúng tôi đều rất rõ ràng về thân phận của anh.”

Dứt lời Kim Hạo dùng sức ôm chặt Khả Lan, biểu thị công khai tính chiếm hữu, hướng về phía Cố Thành Viêm khoe thắng lợi.

Nhưng Lâm Bảo Nhi chợt mở miệng nói với Kim Hạo: “Anh Hạo.”

Dứt lời Lâm Bảo Nhi liếc nhìn Khả Lan, chân mày nhíu lại, ánh mắt thoáng qua một tia mất mát.

Khả Lan nghe thấy Lâm Bảo Nhi gọi Kim Hạo, cả người cũng bối rối!

Anh Hạo? Lúc trước bọn họ quen biết sao?

“Anh nói cục cưng bây giờ em có anh Viêm, còn nghĩ tới anh Hạo sao? Anh không thích cô gái nhu nhược.” Kim Hạo nghe thấy Lâm Bảo Nhi gọi vội vàng trả lời ánh mắt dần chuyển sang Khả Lan.

Anh ta chỉ thích cô gái như Khả Lan, như vậy mới xứng với anh ta.

Lâm Bảo Nhi nghe Kim Hạo trả lời khuôn mặt lập tức đỏ bừng theo bản năng chui vào trong ngực Cố Thành Viêm.

Vốn dĩ Cố Thành Viêm muốn đưa tay đỡ cô ta nhưng thấy Khả Lan ngoan ngoãn ở trong lòng Kim Hạo thì thu tay lại mặc cho cô ta ôm.

Khả Lan thấy hành động của Cố Thành Viêm và cô ta, trong lòng nóng nảy.

Cô chợt đảo mắt, bình phục tâm tình của mình sau đó ngước mắt nhìn người đối diện.

Lại vừa đúng lúc thấy ánh mắt Cố Thành Viêm dừng ở trước cô gái trong ngực.

Lúc đó cơn tức tăng lên, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Cố thủ trưởng ăn sạch cả xã hội đen và chính trị, không biết có thể nể mặt tôi và Hạo ăn một bữa cơm bình dân, nhờ anh sau này giúp đỡ nhiều hơn.”

Dứt lời ánh mắt Khả Lan dừng trên mặt Cố Thành Viêm.

Cố Thành Viêm nghe Khả La nói vẻ mặt hơi đọng lại, ánh mắt dừng trên mặt Khả Lan khóe miệng nở nụ cười yếu ớt trả lời: “Muốn mời khách cũng phải là tôi và Bảo Nhi, cảm ơn.....Làm phiền cô mấy ngày nay chăm sóc tôi.”

Giọng đàn ông trầm bổng du dương.