Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1308: Xuất hiện một cách khoa trương




"Gần đây có tiến triển gì mới không?" Ninh Tịch kề sát lại tò mò hỏi han.

"Cũng có một chút chút! Thật ra chị cũng không biết rốt cuộc có được tính là có hay không nữa!" Ninh Thiên Tâm rầu rĩ không thôi, dáng vẻ hoàn toàn là bị lạc vào tình yêu mất rồi.

Ninh Thu Đồng cười cười nhìn hai cô cháu gái, cảm thán tuổi trẻ thật tốt: "Cô có việc phải ra đây một chút, hai đứa cứ trò chuyện nhé!"

"Vâng ạ, hẹn gặp lại cô~"

"Cô bận việc đi ạ!"

...

"Có một chút chút rốt cuộc là bao nhiêu! Nói cụ thể ra một chút đi! Em sẽ phân tích cho chị!" Ninh Tịch thật sự không thể nhìn nổi dáng vẻ nghẹn khuất đến xoắn xuýt của Ninh Thiên Tâm.

Ninh Thiên Tâm hơi do dự một chút, nhìn thoáng xung quanh xác định không có người ở gần mới yếu ớt nói: "Chị… bọn chị có xảy ra quan hệ!"

"Ôi đệt! Cái gì cơ!" Thiếu chút nữa là Ninh Tịch đã gào tướng lên, hết sức kinh ngạc nhìn cô chị họ ngày thường luôn rất ngoan ngoãn truyền thống, bảo thủ này của mình: "Chị Thiên Tâm, thế này mà gọi là một chút thôi à! Chị đúng là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái liền trở nên nổi tiếng đấy!"

Khuôn mặt của Ninh Thiên Tâm thoắt cái đỏ bừng: "Ý chị là… tuy bọn chị có xảy ra quan hệ… nhưng mà mọi chuyện cũng chẳng có thêm diễn biến gì lớn cả."

Nghe đến đó, Ninh Tịch lập tức nhận ra có chỗ không đúng, "Mẹ nó, cái tên khốn kia ăn xong thì phủi mông chạy?"

"Lúc đó anh ấy uống say rồi, đầu óc không còn tỉnh táo, sau đó anh ấy đã xin lỗi chị…" Vẻ mặt Ninh Thiên Tâm nhìn qua lại thêm mấy phần đắng chát.

Ninh Tịch tức đến nỗi đau cả ngực, không chỉ ăn xong rồi chạy mà lại còn là say rượu tìm Tình! Một! Đêm!

"Chị Thiên Tâm, sao chị lại ngây thơ đến thế hả, nếu đàn ông mà say đến thế thì làm gì còn sức mà làm chuyện đó được nữa…" Ninh Tịch tỏ vẻ bảo bối nhà mình bị người ta giày xéo, tức đến nỗi sắp hộc cả máu.

Cô thật sự rất muốn biết đối phương là ai! Nhất định cô phải làm thịt, chặt cái tên hỗn đản kia thành tám khúc mới được!

Đáng tiếc, lúc trước cô đã từng hỏi rồi, nhưng Ninh Thiên Tâm lại rất kín miệng, đánh chết cũng không chịu hé răng nửa lời.

Nhìn dáng vẻ bần thần của Ninh Thiên Tâm, Ninh Tịch cố nén lửa giận trong lòng, cau chặt đôi lông mày lại hỏi: "Em hỏi chị, tối đó... lúc hai người ở cùng nhau thì có sử dụng biện pháp an toàn không?"

Vẻ mặt của Ninh Thiên Tâm có hơi xấu hổ: "Không có… Lúc đó ở chỗ chị, chỗ chị… không có thứ đồ này!"

"Em biết ngay mà…" Ninh Tịch lại băm vằm tên hỗn đản kia thành tám mảnh trong lòng thêm một lần nữa, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy sau đó chị có uống thuốc tránh thai không?"

Sắc mặt của Ninh Thiên Tâm lập tức trắng bệch: "Lúc đó chị hoảng quá, nói thật đến bây giờ mà chị vẫn còn chưa bình tĩnh được lại ấy, thế nên... không nghĩ được đến chuyện này!"

Ánh mắt của Ninh Tịch vô thức rơi xuống bụng của Ninh Thiên Tâm, trán khôn ngừng đau nhói.

Ninh Thiên Tâm là tờ giấy trắng, không hiểu gì thì thôi, chẳng nhẽ tên đàn ông kia cũng không hiểu? Nếu không muốn phụ trách thì thôi, sao không nhớ mà nhắc nhở một chút chứ?

Có thế nào cô cũng không thể ngờ được người thân bên cạnh mình lại gặp phải loại đàn ông cặn bã rác rưởi này.

Ninh Thiên Tâm sau khi được Ninh Tịch nhắc nhở, cuối cùng cũng đứng ngồi không yên: "Tiểu Tịch, chị… chị ra ngoài trước một chút!"

Không được, cô phải ra hiệu thuốc mua thuốc tránh thai mới được!

Ninh Tịch lo lắng cho Ninh Thiên Tâm, bèn vội vàng đuổi theo, nhưng vừa tới cửa liền trông thấy một người dọa cô hết hồn, lập tức quay người bỏ chạy!

Móa! Vân Thâm!

Không thể nào!

Việc này… là không thể nào!

Ninh Tịch trốn trong đám người tham gia bữa tiệc, dè dặt thận trọng liếc nhìn về phía cửa ra vào qua khe hở giữa muôn vàn người…

Không biết có phải cái tên này lại lên cơn điên rồi hay không mà lại dám… dám quang minh chính đại xuất hiện ở nơi công khai thế này. Hơn nữa còn không thèm che giấu diện mạo thật của mình, mái tóc bạch kim càn rỡ nghênh ngang kia, quả thật muốn người ta nhận nhầm cũng khó.