Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 101




Tự nhiên ta có ý muốn đẩy cửa bước vào, chính là trong lúc hắn chưa tỉnh thì trả lại cho hắn cái khăn. Vật quan trọng của người ta, ta không nên giữ, hơn nữa… ta và Thần Hi, không giống như bằng hữu, càng không giống như một cặp đôi… Tại vì ta cũng đã suy nghĩ nhiều, cảm thấy Thần Hi giống như mang trọng trách, sứ mệnh, hắn có nguyên tắc của bản thân và phải đặt lý trí lên hàng đầu, tất cả những thứ còn lại, giống như phù du, cũng có thể là hắn cố tình để tạo ra lớp vỏ ngoài đó…

Hắn nói, hắn muốn lấy thiên hạ, chẳng phải hắn nói không muốn yêu thương ai khắc cốt ghi tâm…

Ta không biết hắn nghĩ gì về ta, giống như việc hắn đến cứu ta, nếu ta nghĩ rằng hắn làm việc đó là vì ta, cũng có thể là ta xuyên tạc, đề cao bản thân mình quá… Hắn có thể làm việc đó đơn thuần vì hắn… Cho nên, không bao giờ nên tùy tiện ảo tưởng…

Ta lại gần hắn, cầm lấy cái khăn đặt bên cạnh gối.

- Ngươi đã không muốn thật lòng, thì đừng nên tùy tiện trêu chọc nữ nhân như vậy! – Ta nói nhỏ, cũng không biết mình đang nói gì – Tuy định lực của ta rất tốt đi, trước đây vì ta thấy ngươi đẹp đẽ, ta cũng có chút hứng thú, tuy nhiên đừng mơ, ta không nghĩ sẽ “đổ” ngươi đâu… Còn… chuyện tình cảm, càng phải chân thành… Chơi đùa là chơi đùa, còn sau này, ngươi cũng phải bỏ cái tật xấu đó, nếu không nữ nhân của ngươi sẽ đau lòng… cái khăn này, không thể tùy tiện đem cho được…

Nói rồi ta thở một hơi dài, định xoay người bước ra khỏi cửa phòng, song lại nghĩ ra cái ý tưởng độc địa nào đó, vội lục bên người hắn, lấy ra được một cái kim bạc… Mười một chuyện xấu, dù dứt tình dứt nghĩa cũng nên thanh toán từng chuyện.

Ta nhớ hắn cũng xăm lên người ta bằng cái kim này. Đây là việc đầu tiên hắn đã đắc tội với ta khi ta đến đây. Nhân lúc hắn còn đang hôn mê, ta sẽ đòi lại công đạo…

Để xem, hắn xăm lên người ta một bông hoa hồng, ta sẽ trả lại hắn một cái đầu lâu xương chéo, hoa lá thì ta vẽ vời rất tệ, nhưng đầu lâu xương chéo thì rất có hồn nha, có thể dọa người.

Vì vậy, ta có phần bạo gan, nhảy lên giường, chậm rãi ngồi lên chân hắn, vươn tay kéo ra y phục ngoài của hắn, để lộ ra một vùng vai và ngực rộng…

Ánh trăng chênh chếch chiếu vào phòng, trong phòng hiện ra một cảnh tượng mờ ảo, hơi có phần ám muội. Song vì ta vốn nghĩ cả nhà đã ngon giấc, chỉ còn mình ta liều lĩnh nhân cơ hội, nhanh chóng báo thù một chút…

Chà, tuy không phải lần đầu tiên ta nhìn hắn, nhưng không khỏi thốt lên một tiếng. Xem này, da tên yêu thần cũng rất đẹp nha, trắng trắng như nữ nhân, nhưng vai và ngực lại rất cường tráng săn chắc. Ta có chút nuối tiếc khi sắp hủy hoại một tạo vật đẹp như vậy…

Ta định vươn tay, song lại có chút lưỡng lự ngây ngô…

Cho đến lúc ngoài cửa phòng đột ngột xuất hiện một thanh âm lạnh lẽo băng giá, khiến ta giật nảy mình, tuột cả cây kim trong tay xuống nệm:

- Đi ra ngoài!

Ta trợn mắt ra phía đó, một cái bóng trắng lù lù, trong đêm tối có phần lập lờ như u hồn ma quỷ, khiến người bình thường không rét đã run, chứ đừng nói ta đang ở cái hoàn cảnh khó nói này…

Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy…

Ta có phần loạng choạng bò xuống giường rồi đi ra, trong đầu hỗn loạn nên chân tay vụng về, không biết có trông giống một thiếu phụ bị bắt gian tại trận không…

Diệp Phương Thành xoay người đi trước, chuyện tốt của ta đã hỏng rồi. Chưa kể đến không biết y có nghĩ lung tung gì không? Mà tại sao, không phải y luôn coi ta như không khí sao, cho nên ta nghĩ là, ta không cần phải giải thích, mà giải thích thì cũng rất gượng…