Chốn Tình Nhân

Chương 1




01.

Ngày sáu tháng sáu, tiết Mang chủng.

Hứa Xuyên Hòa mở cửa căn nhà gỗ, đặt chậu hoa Linh Lan xuống bên chân. Anh ngồi thụp xuống, đấm lưng rồi ho khan hai tiếng —— Hôm nay tình trạng sức khỏe của anh vẫn không khá khẩm hơn.

Anh còn sống bao nhiêu ngày nữa? Hoặc là… bao nhiêu giờ? Thú thật thì không sao cả. Hứa Xuyên Hòa chạm tay vào râu quai nón. Hai má hóp lại, anh đã gầy rộc đi trông thấy.

Đầu năm nay, anh khám sức khỏe định kỳ theo chỉ đạo của công ty và phát hiện bản thân mắc bệnh viêm ruột[1]. Sau đó anh đến thành phố tiến hành thăm khám tỉ mỉ, cuối cùng được chẩn đoán là ung thư đại tràng[2] giai đoạn 4 đã di căn. Hứa Xuyên Hòa mới ba mươi lăm tuổi, còn chưa đi hết nửa chặng đời. Anh trở về nhà trong cơn hoảng loạn với bản báo cáo xét nghiệm trong tay. Anh khóc lóc, gào thét, hút nhẵn hai bao thuốc và uống sạch bốn lốc bia. Sau rốt, cơ thể “tặng quà” cho anh bằng màn nôn mửa và tiêu chảy đầy hai thùng nước.

[1] Viêm ruột (IBD): Hội chứng ruột kích thích, hay viêm ruột (IBD) là một rối loạn tiêu hoá chức năng đặc trưng bởi triệu chứng đau bụng và thay đổi thói quen đi đại tiện mà không tìm thấy tổn thương thực thể nào ở hệ tiêu hóa.

[2] Ung thư đại tràng: là loại ung thư có nguồn gốc từ đại tràng (phần chính của ruột già) hoặc trực tràng (đoạn nối giữa đại tràng và hậu môn).

Ngày tháng chìm vào bóng tối vô biên trong phút chốc. Hứa Xuyên Hòa chết gí trong nhà, dùng hết một tháng phép năm. Anh cố gắng chấp nhận sự thật, đoạn gượng dậy đặt vé xe. Anh quyết định nghỉ việc, trở lại căn nhà gỗ nhỏ thó mà ông nội đã hao hết sức lực nửa đời còn lại của mình. Và… nằm chờ cái chết ập đến.

Thứ duy nhất Hứa Xuyên Hòa mang về quê là một chậu Linh Lan do chính tay anh chăm sóc suốt nhiều năm.

Ban đầu không có lý do, mục đích hay ý tưởng để mua nó; cũng chẳng phải vì cảm thông hay thương hại cho ai, Hứa Xuyên Hòa chỉ đơn thuần rung động bởi nhành Linh Lan trên phố. Đó là một cảm giác rung động không thể giải thích, và không hề báo trước.

Hôm đó là ngày sáu tháng sáu, tiết Mang chủng. Hứa Xuyên Hòa nhận khoản lương đầu tiên sau khi đi làm, cảm giác thành tựu choán đầy cõi lòng anh. Trên đường về, anh đi ngang qua một cửa hàng bán hoa sắp sang nhượng. Chủ tiệm dẹp phăng ý định tiếp tục kinh doanh hoa cỏ. Y đã đổ hết biết bao tiền của vào đây, song mãi vẫn không thấy hồi vốn. Bấy giờ, chủ tiệm đang trưng bản mặt nhăn nhó hút thuốc phì phèo ngồi trước cửa.

Hứa Xuyên Hòa dừng bước trong khung cảnh “có người mừng rỡ, có người ưu phiền” ấy, đoạn xốc ba-lô trên vai lên. Anh vô tình nhìn thoáng qua, hình ảnh đóa Linh Lan trắng muốt ở giữa kệ gỗ xập xệ đập thẳng vào mắt. Chợt, cơn gió nổi lên cuốn theo hương thơm dìu dịu của Linh Lan tràn vào khoang mũi.

Hứa Xuyên Hòa đi tới, chào hỏi lễ phép: “Chào anh, tôi muốn mua hoa chậu.”

Chủ tiệm rõ là chán đời. Y chẳng thèm ngước mắt mà tiếp tục rít thuốc, phất tay với anh: “Tự chọn đi.”

Hứa Xuyên Hòa nhấc chậu hoa bằng gốm trên kệ gỗ lên: “Linh Lan này bao nhiêu vậy?”

Chủ tiệm vẫn không buồn ngước mắt: “Bảy chục.” (70 RMB = 250,261 VNĐ).

Hứa Xuyên Hòa lấy ví ra, dúi vào tay chủ tiệm tờ một trăm tệ. Anh cười nói: “Không cần thối.” Chủ tiệm nghe vậy bèn ngẩng đầu, nhưng chỉ có thể trông thấy bóng lưng cao gầy của người kia. Sấm sét lấp lóe trên bầu trời dày đặc mây đen, hình như trời sắp đổ mưa.

Hứa Xuyên Hòa không mang ô, trong ba-lô chỉ có một chiếc túi mua hàng. Khi hạt mưa to như hạt đậu đang không ngừng rơi xuống, anh vội vàng che chậu Linh Lan trong lòng bằng chiếc túi ấy.

“Đinh đang ——”

Tiếng gì thế?

Hứa Xuyên Hòa dừng chân, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Con phố vắng vẻ thế mà? Chờ một lúc lâu, khi bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp thì anh khẽ lắc đầu, nghĩ rằng có lẽ mình bị ảo thính do làm việc quá sức cần nghỉ ngơi tẩm bổ, nên anh sải bước về phía căn nhà thuê trên sườn dốc.

Và, đóa Linh Lan thở nhẹ trong chiếc túi mua hàng.

*

“Đinh đang ——”

Đôi đồng tử vốn tan rã của Hứa Xuyên Hòa dần tụ lại. Dãy núi ẩn hiện trong màn mưa xám ngoét, anh bỗng nghe thấy tiếng ngân quen thuộc. Hứa Xuyên Hòa ngoảnh phắt lại, nhìn chậu Linh Lan ở sát bên cạnh.

“Ngày sáu tháng sáu.” Hứa Xuyên Hòa thì thầm, đoạn thở dài khe khẽ. “Em đều ở đây, đúng không?”

Những đóa hoa Linh Lan tựa như chuông gió khiêu vũ trong màn mưa, lặng lẽ nở rộ.

“Mưa nữa rồi.” Thời tiết oi bức mà Hứa Xuyên Hòa choàng áo khoác dày cộp. Anh run rẩy châm điếu thuốc, cố gắng làm ấm người. “Chúng mình còn có thể xem bao nhiêu cơn mưa với nhau, hả em?”

Anh thường nói chuyện một mình với chậu Linh Lan.

“Hình như trên đời này không có gì đáng giá cho tôi quyến luyến.”

“Liệu có ai nhớ tôi không?” Hứa Xuyên Hòa cười khổ. “Tôi sống ở quê gần nửa năm, ba tháng gần đây chẳng có lấy một cuộc điện thoại.”

“Chết cũng giống như ngủ mà nhỉ? Chắc dễ chịu lắm, đúng không em?”

“Nhưng dù có dễ chịu đến đâu, tôi vẫn không muốn ngủ mãi. Tôi phải làm sao đây?”

Tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay, song Hứa Xuyên Hòa chẳng cảm thấy nóng. Anh dịu dàng mơn trớn cánh hoa Linh Lan, khóe mắt đã đỏ hoe. Anh nghẹn ngào: “Tôi phải làm sao đây…”

“Em có nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi không?”