Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Chương 120: Khó hiểu




“Không có gì, người phụ nữ nào cũng đều hy vọng chồng mình có thể coi trọng mình nhiều một chút, đây là lẽ thường tình.” Hơi dừng lại một chút, Văn Mân do dự vài giây, cuối cùng mới mở miệng hỏi ra nghi vẫn trong lòng.

“Vừa rồi cô nói chồng cô từ nhỏ đến lớn đều như vậy, hai người là từ nhỏ lớn lên cùng nhau sao?”

“Đúng vậy, hai nhà chúng em là hàng xóm cách vách, tuổi tác cũng không kém nhau là mấy, cho nên từ nhỏ đã có thể chơi đến chơi đi, chơi chơi, chúng em liền chơi thành một đôi vợ chồng rồi, ha ha.”

Mặc dù Khương Bạch San chỉ qua loa nói đến đoạn tình cảm này, nhưng từ giọng nói tràn ngập hạnh phúc của cô ấy, Văn Mân vẫn có thể thấy được tính cảm của cô ấy đối với Phó Thiên Húc rất thâm sâu, giữa bọn họ có tình yêu nam nữ, trong lúc đó cũng có cả thân tình giữa người nhà với nhau, tính cảm tích lũy nhiều năm như vậy so với vợ chồng bình thường chắc chắn chỉ có sâu hơn chứ không có cạn.

Nhưng là, hai người xứng đôi như vậy vì sao chỉ sau một năm ngăn ngủn liền chia tay, Khương Bạch San thậm chí còn mang thai nhanh như vậy, đây là lý do tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì Phó Thiên Húc quá xem trọng công việc? Nhưng nếu đúng là lý do này, Khương Bạch San hẳn là sẽ không nhìn trúng Tiếu Đồng mới phải, dù sao xét về phương diện nào đó, Tiếu Đồng cũng là một người cuồng công việc.

“Khương tiểu thư, tôi thật sự rất hâm mộ tình cảm nhiều năm của hai người như vậy, tôi và Tiếu Đồng tuy rằng cũng biết nhau từ nhỏ, nhưng sau đó lại xa cách rất nhiều năm, gần đây chúng tôi mới gặp lại.”

Hơi ngập ngừng một lát, Văn Mân mới tiếp tục nói: “Đúng rồi, bình thường Tiếu Đồng ở phòng nghiên cứu, có phải cũng sẽ làm việc cả ngày lẫn đêm? Tôi cứ lo lắng anh ấy và chồng cô đều giống nhau, vì công việc mà quên mất tôi rồi.”

Nghe được Văn Mân hỏi như vậy, Khương Bạch San ở bên kia điện thoại chỉ có thể cười trừ, tựa hồ cảm thấy vấn đề này không nên trả lời thì tốt hơn, nhưng cuối cùng, cô khụ khụ vài tiếng rồi vẫn quyết định nói ra suy nghĩ thực sự của mình.

“Tiếu phu nhân, kỳ thật…kỳ thật trình độ chý ý công việc của giáo sư Tiếu so với Thiên Húc chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn, ít nhất Thiên Húc lúc làm việc sẽ không mất hết tính người, bị người khác quấy rầy công việc, anh ấy tuy rằng sẽ không vui nhưng sẽ không làm cho người khác bẽ mặt.”

“Cô nói là, Tiếu Đồng từng vì người khác quấy rầy công việc của anh ấy mà khiến cho người ta bẽ mặt?”

“Ha ha, Tiếu phu nhân, em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tình khí của giáo sư Tiếu không được tốt lắm, trên công việc là như thế, bất quá, em nghĩ, anh ấy đối với chị chắc chắn sẽ không như vậy.”

Nghe được ý tứ của Khương Bạch San, Văn Mân khẳng định, cô ấy đối với Tiếu Đồng một chút tình cảm nam nữ cũng không có, thuần túy chỉ coi anh là một cấp trên bình thường, hơn nữa còn là một vị cấp trên tương đối khó hầu hạ, còn Tiếu Đồng đối với Khương Bạch San, cô lại càng khẳng định không có cái gì vượt qua giới hạn quan hệ đồng nghiệp.

Nếu hai người đối với nhau không hề có tình cảm, vì lý do gì cuối cùng lại đến với nhau, cẩn thận hổi tưởng lại những chuyện phát sinh ở kiếp trước, cô không cũng không phát hiện, trong giai đoạn hôn nhân của họ, Tiếu Đồng cũng không có ngoại tình.

Chuyện này, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Tiếu Đồng chỉ mới lý hôn một tháng đã cưới Khương Bạch San?

Những nghi vấn trong lòng ngày một nhiều hơn, nhưng lại không có cách nào tìm ra đáp án, điều này khiến cho Văn Mân cảm thấy ngày càng nôn nóng.

Cô rất muốn bất chấp tất cả, đem những suy đoán trong lòng, những điều khó hiểu trong đầu, toàn bộ đều đem ra hỏi bộ não, nhưng cuối cùng lý trí nói cho cô biết, cho dù có hỏi, cũng không thể có được đáp án, dù sao hiện tại cũng chưa có chuyện gì phát sinh, ngay cả Tiếu Đồng và Khương Bạch San là người trong cuộc cũng không biết được lý do là gì.