Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 37: âm mưu




Hai giờ sau Hoa Ngữ Nông mới từ từ tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra cho cô một lúc, sau đó liền chuẩn bị để cô chuyển đến bệnh viện Nhân Tâm. Suốt cả hành trình, Ninh Quân Hạo đều đi theo bên cạnh, tuy ánh mắt của Hoa Ngữ Nông đã mở, ý thức lại vẫn rất mơ hồ, cũng không thể mở miệng nói chyện, bác sĩ nói rằng tình trạng này của cô là do não bị chấn động, ngày mai sẽ tốt hơn.

Mà lúc này, tại căn hộ của một thành phần trí thức trong thành phố, một âm mưu đang lặng lẽ hạ màn.

Cô gái có dáng người xinh đẹp đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, tay cầm điện thoại, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.

“Tiền đã chuyển tới tài khoản của cậu rồi, cậu có thể cầm theo số tiền đó mà rời đi, nhớ kỹ, trong vòng mười năm không được phép trở về.” Tiếng nói của cô ta xuyên qua chiếc điện thoại siêu mỏng truyền đến lỗ tai người nọ, đối phương đáp lại rất nhanh sau đó: “Vâng vâng, tôi hiểu rồi, chị cứ yên tâm, hai ta giờ đã thanh toán xong, cho dù tôi có bị người ta bắt được, cũng sẽ không nói là chị đã sai khiến tôi làm chuyện này.”

“Cậu hiểu được là tốt, đúng rồi, hôm nay lúc cậu xuống tay có nhớ chú ý đúng mực không đấy? Liệu có đâm chết cô ta hay không?” Trước khi cúp điện thoại, cô gái kia không khỏi truy vấn một câu.

“Yên tâm, không đâm chết cô gái ấy được, lúc tôi đụng vào cô ta có giẫm phanh mà, đụng vào cũng không hề tăng tốc, hơn nữa lúc đánh lén xong, tôi còn gọi xe cấp cứu đến, cho nên chắc là không có việc gì đâu.”

“Tốt lắm, số điện thoại này cậu cũng đừng dùng nữa, ném nó đi, từ nay về sau chúng ta không ai biết ai hết.” Cô gái kia nói xong liền tắt máy.

Trong căn hộ lúc này không có chiếc đèn nào sáng, không gian đen tối cùng vẻ sáng ngời của thành phố về đêm bên ngoài kia hoàn toàn đối lập với nhau. Cô gái ném điện thoại lên giường, vươn tay cầm lấy điếu thuốc lá đặt trong chiếc gạt tàn trên bàn nước, lại cầm lấy chiếc bật lửa bên cạnh, ngọn lửa màu xanh tím hiện lên trong nháy mắt, dần dần hiện ra gương mặt diễm lệ trong bóng đêm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, đưa điếu thuốc lên miệng mình.

“Hoa Ngữ Nông, đừng trách tôi nhẫn tâm, có trách thì hãy trách cô đã đoạt mất người đàn ông tôi ngắm trúng mà thôi!” Rít một hơi sâu, cô ta nhắm mắt lại, tàn nhẫn nghĩ thầm.

Sáng sớm hôm sau, khi luồng sáng đầu tiên của ánh mặt trời chiếu vào gian phòng bệnh cấp cao đắt tiền thì Ninh Quân Hạo vẫn còn đang mệt mỏi cầm laptop kiểm tra một ít giấy tờ.

Không bao lâu sau, điện thoại của anh liền vang lên, là do Lâm Tuấn Hiền gọi tới.

“Tổng tài, chuyện hợp tác bên Pháp hình như đã xảy ra chút vấn đề, Trần Nhược Hồng bảo đối phương cần anh tự mình đi qua xem xét mới có thể giải quyết trọn vẹn được.”

“Sao lại thế? Vì sao lại xảy ra vấn đề? Tra rõ là bên nào có vấn đề hay chưa?” Ninh Quân Hạo dụi mắt, giữ vững tinh thần hỏi.

“Hình như là có công ty khác ra giá cao hơn chúng ta, muốn lật đổ chúng ta để hợp tác cùng với bọn họ, tổng giám đốc bên kia cũng đã đồng ý hợp tác cùng công ty đó rồi, Trần Nhược Hồng có gọi điện can thiệp qua, nhưng không có hiệu quả, tôi cũng liên lạc cùng với bên ấy, nhưng ngay cả điện thoại cá nhân của đối phương cũng do thư ký tiếp, căn bản không cho chúng ta cơ hội, xem ra chuyện này cần có anh tự mình sang đó mới có thể đàm phán thành công.”

“Sao lại xảy ra chuyện này? Giá cả chúng ta đưa ra, người ngoài làm sao biết được? Lập tức đặt vé máy bay đi Pháp cho tôi.” Nói xong, Ninh Quân Hạo lập tức cúp máy, gập laptop lại, đi ra khỏi phòng bệnh.