Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 116




Chương 116: Cầu anh loại bỏ tôi.

Lục Kiến Nghi nghe nói mang thai phụ nữ sẽ thay đổi tính khí, cho nên tối hôm đó anh đã tha thứ cho cô ta: “Nếu cô có chuyện thì tìm Trần Trúc.”
Anh không chút do dự rời đi, đi thẳng đến chỗ Hoa Hiền Phương.
Trong mật thất, người phụ nữ cố tình trốn tránh khiến anh rất bức xúc.
Nhìn thấy anh đi vào, Lục Sênh Hạ cong môi: “Có phải anh thích chị của chị dâu, không thích chị dâu đúng không?”
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc nhìn Hoa Hiền Phương.
Anh thích người phụ nữ này từ khi nào?
Chưa từng có.
Chỉ có chán ghét, vô cùng chán ghét.
Về phần Hoa Mộng Lan, anh thích cô ta đêm đó, không phải cô ta bây giờ.
Bây giờ cô ta giống như rất nhiều phụ nữ vây xung quanh anh, giống như một con chó nằm sáp cầu xin thương sót.
Nhưng tình một đêm, anh vẫn sẵn sàng cho cô ta thêm một cơ hội để thay đổi.
“Chuyện người lớn, trẻ con không cần quan tâm.” Anh nhẹ nhàng bóp má nhỏ của cô bé.
“Em lo lắng, nếu anh không yêu chị dâu thì chị dâu sẽ ly hôn với anh, trở thành chị dâu của người khác.” Bé Lolita nghiêng đầu trịnh trọng nói.
“Cô ấy không có khả năng này.” Lục Kiến Nghi hơi nhướng mày, ném ra một tia khinh thường.
Anh chắc chắn Hoa Hiền Phương không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Hoa Hiền Phương tập trung xếp gỗ, như là không nghe thấy anh nói, nhưng trong lòng tràn đầy suy nghĩ.
Lục Kiến Nghi chắc chắn muốn giống như bố chồng, một vợ cả một vợ bé, hai người phụ nữ cùng chung một chồng.
Nhưng cô và Hoa Mộng Lan không có khả năng cùng tồn tại.
Hoa Mộng Lan sẽ không nguyện ý làm vợ bé, một lòng muốn lên làm vợ cả, khó tránh khỏi gây sóng gió.
Mà cô muốn trọn đời trọn kiếp một đôi.
Cách tốt nhất là cô nên ra đi.
“Thực ra, tôi đi rồi thì anh và Hoa Mộng Lan kết hôn cũng tốt. Đó là một kết thúc hoàn mỹ.”
Mắt Lục Kiến Nghi đỏ lên: “Phụ nữ không có chí tiến thủ nên bị đào thải.”
“Vậy thì anh có thể loại bỏ tôi. Tôi lại không lo không gả được, rời khỏi anh thì luôn có thể tìm được người yêu mình thật lòng.” Giọng cô chậm rãi và dửng dưng, dường như đối với cô, anh chỉ là một người có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Đôi mày rậm đẹp đẽ của anh nhăn thành một đường thẳng, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô từ đệm lên: “Trở về phòng.”
Cô không giãy giũa, không muốn bé Lolita nghĩ rằng họ đang cãi nhau.
“Sênh Hạ, lát nữa chị sẽ chơi với em.”
“Anh chị định chơi game à?” Lục Sênh Hạ hỏi.
“Anh chị thảo luận một chút về cuộc đời.” Hoa Hiền Phương ngượng ngùng cười.
Về đến phòng, Lục Kiến Nghi đạp cửa và ném cô lên ghế sofa.
“Hoa Hiền Phương, có phải cô luôn muốn tìm nhà mới không?”
“Nếu như cuối cùng cũng phải ly hôn thì cũng nên lên kế hoạch trước, cũng không có gì không tốt.” Cô nhún vai, giọng nói thản nhiên, tựa như một cơn gió đêm lùa qua cửa sổ.
“Cô cứ như vậy muốn ly hôn sao?” Trên trán anh nổi gân xanh, khóe miệng mím chặt, nghiến răng nghiến lợi, lời nói của cô chọc giận khiến anh tức giận.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, với một dũng khí không sợ chết và thách thức: “Hoa Mộng Lan muốn vị trí của một người vợ, mà tôi muốn là một người chồng toàn tâm toàn ý, chúng ta không thể nào sống bình yên bên nhau được.”
“Toàn tâm toàn ý?”
Anh cười nhạo, tràn đầy châm chọc vô tận: “Cô xứng sao?
“Đối với anh mà nói, tôi không xứng, nên kết cục cuối cùng nhất định là tôi ra đi.” Cô thẳng thắn đáp lại không chút do dự.
Tận sâu trong lòng anh, một dây thần kinh co lại, như thể bị thứ gì đó đâm vào: “Nếu không phải thì sao?”
Cô hơi ngẩn ra, chưa từng nghĩ tới có khả năng thứ hai, cũng không thể có khả năng thứ hai: “Anh để Hoa Mộng Lan rời đi sao?”
“Vậy thì còn xem bản lĩnh của cô.”
Cô không có bản lĩnh này, bọn họ ngay cả con còn có thì cô có thể làm gì đây?
“Nếu như anh nghĩ thông suốt, muốn ly hôn thì có thể nói bất cứ lúc nào. Tôi vẫn là điều kiện lần trước, chỉ cần anh đồng ý thì tôi sẽ lập tức ký tên.”
Cô nói thẳng thắn, không chút do dự hay luyến tiếc.
Lục Kiến Nghi tức giận càng lúc càng mạnh, lửa giận càng lúc càng cao, một tia tàn ác hiện rõ trên mặt, anh tức giận giơ nắm đấm đập xuống bàn uống nước.
Mặt kính của chiếc bàn uống nước phát ra một tiếng vỡ chói tai, một loạt vét nứt khổng lồ lan rộng.
Cô giật bắn mình, theo bản năng cuộn mình vào góc sô pha.
Cô không hiểu tại sao anh lại tức giận, rõ ràng những lời cô nói lời nào cũng có lợi cho anh.
Cô sẽ không quấy rầy anh, cũng sẽ không ỷ lại vào anh, như vậy còn chưa đủ sao?
Ánh mắt của anh trở nên u ám, cả khuôn mặt đều như muốn bốc hỏa: “Cô có thể cầu xin, trước khi chết, tôi sẽ ban ân buông tha cô.”
Từng chữ đều là từ kẽ răng phun ra.
Nói xong, anh tức giận bước ra ngoài.
Anh đóng sầm cửa lại với một lực lớn, “rầm” một tiếng, cả ngôi nhà dường như rung chuyển, giống như một trận động đất mười hai độ richter.
Cô cảm giác mình như một tượng đất gần sắp bị vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh, không thể hợp lại được nữa.
Lục Kiến Nghi nổi giận đùng đùng lao vào phòng tập thể thao, đấm nhừ cả năm bao cát, nhưng cũng không đủ để trút giận.
Người phụ nữ này hoàn toàn không để anh vào mắt, thật sự ngang bướng khó thuần.
Anh không tin mình không thể chinh phục được cô.
Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô phải nằm bò dưới chân anh như những chú cún con, quỳ gối, liếm láp và cầu xin.
Đêm nay là một ngày trăng tròn.
Sau một hồi xem ti vi, Hoa Hiền Phương đi dạo trong vườn, không ngờ lại tình cờ gặp Hoa Mộng Lan.
“Hiền Phương, cô có thể nói thật cho tôi biết, có phải cô chưa bao giờ định ly hôn, rời khỏi nhà họ Lục chỉ là để báo động mọi người, để kêu oan và đuổi tôi ra ngoài đúng không?”
Hoa Hiền Phương khịt mũi, cảm thấy rất buồn cười: “Hoa Mộng Lan, chị cứ vội vã muốn thượng vị như vậy sao?”
Mặt Hoa Mộng Lan không hề thay đổi, giả vờ hiền lành, có chút xấu hổ, ở đây không có ai khác, cô ta không muốn giả vờ.
“Đây vốn là vị trí của tôi. Nếu không phải cô dùng âm mưu quỷ kế, dùng thông tin giả mạo hù dọa tôi thì tôi sẽ không đào hôn.”
Hoa Hiền Phương sững sờ, chợt nhận ra mình bị đội một cái nồi: “Chị cho rằng tôi gửi tư liệu sao? Thời gian đó tôi rảnh rỗi đi thành phố Long Minh gửi chuyển phát nhanh cho chị sao? Nếu tôi thật sự muốn làm bà chủ nhà giàu thì trước đây khi mẹ chị xích mích, tôi cũng sẽ không nhường cho chị.”
Hoa Mộng Lan hoàn toàn không tin lời cô nói, trong mắt đầy hận ý: “Đương nhiên là cô sẽ không thừa nhận. Nếu cô nhận tội thì cô sẽ bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài.”
“Tôi cây ngay không sợ chết đứng, chị không uy hiếp được tôi. Còn một điều nữa, chị cũng biết rõ là người không chịu ly hôn không phải là tôi, mà chính là Lục Kiến Nghi. Tôi đã ký vào thỏa thuận và đã dọn ra ngoài, là chính Lục Kiến Nghi là người đã xé thỏa thuận, ép tôi phải trở về.”
Cô gãi đúng chỗ ngứa, từng lời từng chữ đâm như một viên đạn vào người Hoa Mộng Lan.
Cô ta quả thật đã tận mắt chứng kiến ​​Lục Kiến Nghi xé bỏ thỏa thuận.
Tại sao anh lại làm vậy?
Lẽ nào anh vẫn luyến tiếc Hoa Hiền Phương sao?
“Kiến Nghi yêu tôi, chính miệng anh ấy nói anh ấy không thương cô, anh ấy nhất định bị áp lực gia đình nên mới không ly hôn.”
Cô ta không thể để Hoa Hiền Phương tự hào, cô ta phải hung hăng đả kích cô, đảm bảo rằng mình luôn ở vị trí cao hơn mới được.