Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 127




Chương 127: Ăn nhiều một chút.

Khi ăn tối, Lục Kiều Sam đặc biệt múc cho Hoa Hiền Phương một bát canh gà hồng hoa lớn: “Canh gà hồng hoa đặc biệt dùng để chữa trị bệnh phụ khoa, cô phải ăn nhiều một chút, không chừng có thể khỏi.”
Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc nhìn cô ta.
Tự nhiên đối xử tốt, chắc chắn là có ý đồ.
Với tính cách của Lục Kiều Sam, thái độ hòa hoãn một chút, chắc chắn là đang có âm mưu gì đó.
Ở đối diện, Trần Trúc cũng múc cho Hoa Mộng Lan một bát, Hoa Mộng Lan nhanh chóng xua tay: “Bụng tôi không tốt, không muốn uống canh gà.”
Đầu bếp từ bên ngoài đi vào: “Làm theo dặn dò của cô chủ, đặc biệt hầm canh gà mái cho cô Hoa.”
“Vậy tôi uống canh gà mái.” Hoa Mộng Lan lập tức nói.
Một tia sắc bén xẹt qua mắt Hoa Hiền Phương: “Không phải đều là canh gà sao? Tại sao còn phải hầm riêng chứ?”
“Trong nồi đó có hoa hồng, cô Hoa đang mang thai không thể ăn.”
Đầu bếp nói: “Còn có cua, hạt ý dĩ, ba ba… phụ nữ mang thai không thể ăn được.”
“Sao hôm nay cô lại toàn làm những món phụ nữ mang thai không ăn được vậy?” Hoa Hiền Phương thuận miệng hỏi một câu, không hề để ý.
“Là do cô cả dặn làm.” Đầu bếp thành thực trả lời.
Lục Kiều Sam hung dữ trừng ông ta, sợ Hoa Hiền Phương phát hiện ra manh mối: “Trần Phúc, trở về phòng bếp của anh đi, sao lại nhiều lời thế.”
“Tôi chỉ sợ cô Hoa ăn nhầm, đến lúc đó cậu chủ trách tội, tôi không thể gánh nổi, nên đặc biệt nhắc nhở một tiếng.” Đầu bếp nói xong, thfi đi ra ngoài.
“Nhiều chuyện.”
Lục Kiều Sam lẩm bẩm, nhìn về phía Hoa Hiền Phương: “Mau uống canh đi, lạnh rồi không ngon nữa đâu.”
“Hiền Phương, hoa hồng giúp thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ huyết ứ, phụ nữ mang thai không thể ăn, nhưng loại giống như em thì uống là tốt nhất, không chừng khi uống xong, kỳ kinh nguyệt của em sẽ đến đấy.” Hoa Mộng Lan ở bên cạnh nói giúp.
Cô ta phải nhìn thấy Hoa Hiền Phương uống bát canh này.
Nhưng Hoa Hiền Phương lại không ngửi được mùi hương này, múc một thìa, còn chưa đưa đến miêng thì đã cảm thấy buồn nôn, ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Cô nôn khan mấy tiếng, nôn ra một ngụm nước chua.
“Sao cô còn chưa khỏi?” Lục Kiến Nghi đứng ở cửa phòng vệ sinh, vô cùng cáu kỉnh.
“Có thể là do uống thuốc mà bác sĩ kê, tôi thấy bên trên có ghi là có phản ứng ghê tởm, buồn nôn.” Cô nói nhỏ.
“Đó là đau dạ dày, đừng ăn nữa, đợi dạ dày khỏi rồi tính tiếp.” Anh ôm vai cô, đỡ cô ra ngoài.
Trong lòng Lục Kiều Sam điên cuồng, nôn cái mông ấy, muốn nôn thì uống xong rồi hãy nôn chứ, sẩy thai xong rồi nôn.
“Canh này lạnh rồi, đổi cho cô ta một bát nóng.” Cô ta ra lệnh cho người làm.
Hoa Hiền Phương xua tay: “Không cần, tôi không thích mùi vị này, không uống đâu.”
Lục Kiều Sam cau mày: “Nồi canh gà này là đặc biệt hầm cho cô, hôm nay tôi vừa tra trên mạng xong, canh này đặc biệt điều trị chứng bệnh không có kinh. Thế nào thì cô cũng phải nể mặt tôi, uống một bát đi.”
Nếu như có thể, cô ta thật sự muốn cạy miệng Hoa Hiền Phương ra, ép cô uống xuống.
“Xin lỗi, chị à, tâm ý của chị tôi nhận, nhưng tôi ngửi thấy mùi này là buồn nôn, thật sự không thể uống được.” Hoa Hiền Phương nhún vai xin lỗi.
Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó quai quái, rốt cuộc Lục Kiều Sam muốn làm cái gì chứ?
“Mang canh đi, ai thích uống thì uống.” Lục Kiến Nghi ra lệnh.
Chỉ cần là thứ kích thích đến dạ dày của Hoa Hiền Phương, đều không thể được đặt trên bàn.
Cô gái này một ngày không khỏe thì sẽ không thể nào vui vẻ được, nhất định phải khiến cô tốt hơn một chút.
Nhìn thấy người làm bưng canh đi, Lục Kiều Sam tức đến nỗi sắp ngất đi.
Hoa Mộng Lan còn ảo não hơn cô ta, đồ đê tiện thô tục Hoa Hiền Phương này còn rất kén chọn.
“Hiền Phương, ăn cua đi, là món mà em thích ăn nhất.” Cô ra gắp một miếng cua cay vào trong đĩa của Hoa Hiền Phương.
“Cua tình hàn, dạ dày không tốt, thì không thể ăn cua cay.” Giọng nói của Tư Mã Ngọc Như truyền đến.
“Cũng không phải là cô chủ nhà giàu, tìm hiểu nhiều như vậy làm gì chứ?” Lục Kiều Sam hừ một tiếng, vô cùng tức giận.
Cô ta đặc biệt chuẩn bị một bàn toàn món sẩy thai, thế nào thì Hoa Hiền Phương cũng phải ăn một món, nếu không cô đừng nghĩ sẽ bước ra khỏi phòng ăn.
Hai mắt Hoa Mộng Lan xoay chuyển, vẫn giữ nụ cười: “Không thể ăn thì đừng ăn, ăn ba ba đi, ba ba rất bổ, có thể ăn.”
Nói xong, lại gắp cho Hoa Hiền Phương một miếng ba ba.
Hôm nay khẩu vị của Hoa Hiền Phương rất kém, ngoại trừ món chay, đều không muốn ăn cái gì cả, nên cười nhẹ: “Mọi người tự mình ăn đi, không cần quan tâm đến tôi, tôi sẽ ăn một chút món chay.”
“Ăn đồ chay có tác dụng gì chứ? Cô không bồi bổ cẩn thận, sao có thể khỏi được? Chẳng lẽ muốn làm gà mái không đẻ được trứng suốt cả đời sao?”
Lục Kiều Sam vô cùng tức giận, cầm đĩa của cô lên, gắp những món sẩy thai mà cô ta chuẩn bị vào đĩa: “Để nhà họ Lục chúng tôi sớm ngày có người nối dõi, cô nhất định phải ăn, ăn nhiều một chút.”
Hoa Hiền Phương không thích mùi hương này, lại cảm thấy buồn nôn, ôm miệng, nôn khan mấy tiếng.
Lục Kiến Nghi lập tức cầm cái đĩa, không hề do dự ném vào thùng rác, sau đó ra lệnh: “Đưa cô cả vào trong phòng, để chị ta tự ăn trong phòng.”
Khóe miệng Lục Kiều Sam co giật dữ dội: “Lục Kiến Nghi, em đúng là không biết phân biệt tốt xấu, chị làm như vậy đều là muốn tốt cho cô ta.”
“Lục Kiều Sam, tôi không quan tâm chị giở trò gì, chỉ cần chị làm mất một sợi tóc của Hoa Hiền Phương, thì đừng nghĩ sẽ được sống tốt.” Lục Kiến Nghi đe dọa nói từng chữ một, giọng nói vô cùng lạnh giá.
Lục Kiều Sam rùng mình, còn muốn nói gì đó, nhưng bị bà Lục ngăn cản: “Được rồi, con về phòng đi.”
Bà ta không muốn cô ta lại nói sai cái gì nữa.
Sau khi Lục Kiều Sam tức giận rời khỏi, Hoa Mộng Lan ỉu xìu, nhìn thấy Hoa Hiền Phương chỉ ăn ít rau, trong lòng cô ta nôn ra máu, nhưng cũng không dám nói gì, tránh để Hoa Hiền Phương nghi ngờ.
Sau khi ăn xong, Hoa Hiền Phương trở về phòng.
Mấy ngày nay, dạ dày không tốt, cơ thể hình như cũng kém đi rất nhiều, thường buồn ngủ không có sức lực.
Nhìn thấy cô nằm trên sô pha, dáng vẻ hữu khí vô lực, Lục Kiến Nghi nhíu mày: “Vốn dĩ tôi nghĩ rằng con gái hoang dã sẽ không bị dạ dày, không bị đau ốm, nhưng không ngờ lại yếu ớt như vậy.”
“Tôi… chắc chắn là bị hư thận rồi.” Cô cong môi.
Từ sau khi Hoa Mộng Lan chuyển đến đây, dường như ngày nào anh cũng trở về, cơ thể nhỏ bé của cô sao có thể chịu được.
Lục Kiến Nghi hừ một tiếng, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười khinh thường: “Đồ vô dụng.”
“Tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian được không?” Cô nâng mắt lên nhìn anh, giọng nói rất nhỏ, như muỗi kêu.
Lục Kiến Nghi hơi nghiêng người về phía trước, gương mặt đẹp trai dường như dán vào cô, hơi thở nóng rực lan trên mặt cô, nóng như lửa đốt: “Cô muốn nghỉ ngơi thế nào?”
Cô nuốt nước bọt, vô thức co rút lại: “Cấm… cấm dục, được không?”
“Vậy cô còn giá trị gì nữa?” Lục Kiến Nghi hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia khinh thường, như thể trong phút chốc cô đã trở lên vô giá trị, thậm chí còn không có giá trị bằng một cọng cỏ.
Cô nắm lấy cái gối bên cạnh, ôm lấy, giống như đang ôm một tấm khiêng vậy: “Tôi… cơ thể tôi hồi phục rồi, giá trị cũng sẽ hồi phục.”