Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 146




Chương 146: Vợ chồng đáng buồn nhất.

“Trên đời này không có nếu như.” Vẻ mặt Lục Kiến Nghi ngưng trọng, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói giống như động đất chìm dưới đáy biển, mang theo sự âm u và kích động trước khi sống thần đến.
“Tôi biết, thật ra anh cũng nghĩ như vậy, anh muốn ly hôn với tôi, để Hoa Mộng Lan làm vở cả. Chỉ là nhà họ Lục không có người thừa kế nào từng ly hôn, anh không muốn lập kỷ lục mới, làm người đầu tiên.” Cô thấp giọng nói, mang theo tự nhiên.
“Cô thật sự là con giun nằm trong bụng tôi.” Lục Kiến Nghi cười.
Trên mặt cô dần dần xuất hiện vẻ mặt thê lương: “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, lòng vua khó đoán, không đoán được ý vua, không phải sẽ rất khó sống sao?”
Anh cầm lấy ly rượu trên bàn, uống cạn rượu bên trong, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc nào đó.
“Rất tốt, tiếp tục phát huy thế mạnh của cô.”
“Yên tâm, không khiến anh thất vọng đâu.” Cô cố chấp mà tuyệt vọng cắn chặt môi dưới, đứng dậy, lấy đệm của mình từ trong tủ quần áo ra.
Cuộc đời của cô còn có cái gì chứ?
Không có tình yêu.
Không sinh được con, đến cả tư cách làm mẹ cũng không có.
Chỉ có bi kịch.
Sẽ có một ngày, khi Lục Kiến Nghi không cần con rối nữa, thì sẽ đá cô đi, khiến cô cô độc, ưu thương mà chết đi.
Lục Kiến Nghi đi đến trước quầy, lại đổ một ly rượu, sau đó đi đến cửa sổ.
Trog lòng anh có một ngọn lửa vô danh, thật sự muốn lôi người phụ nữ không biết điều này ra khỏi chăn, phạt đứng một đêm, không được ngủ.
Nhưng cô đang bệnh, cơ thể vô dụng, loạng choạng, đứng hai tiếng, lại ngất đi còn không phải anh thu dọn tàn cục sao.
Anh vô cùng tức giận, đến tức giận cũng không có chỗ để trút ra.
Anh ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly, sau đó đống rầm cửa lại đi ra ngoài.
Anh dùng sức rất lớn, cả phòng đều bị chấn động, ngay cả cái đệm mà Hoa Hiền Phương đang ngủ. Trái tim cô đau đớn, như bị vỡ ra.
Hai bọn họ nhất định là cặp vợ chồng đáng buồn nhất trên đời này.
Cho dù là liên hôn chính trị cũng có thể lấy được thứ mà bọn họ muốn.
Mà bọn họ, lúc này không có một chút nhu cầu nào với nhau.
Thứ anh muốn, cô không thể cho được.
Thứ cô muốn, anh cũng không thể cho.
Dưới gốc cây to trong sân, treo một bao cát, Lục Kiến Nghi đấm mạnh vào bao cát, lại đấm một đấm nữa, cứ như vậy, hết đấm này lại đến đấm khác.
Anh cần phải trút giận, nếu không phổi anh sẽ bị thiêu đốt mất.
Hoa Mộng Lan đứng ở cửa sổ phòng nhìn thấy, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Kiến Nghi, muộn thế này rồi, sao anh còn chưa ngủ vậy?”
Nghe thấy giọng nói của cô ta, Lục Kiến Nghi dừng lại, lắc đầu, lắc mồ hôi trên đầu.
“Cô ở đây làm gì?”
“Em không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, không ngờ nhìn thấy anh ở đây.” Hoa Mộng Lan nhẹ nhàng nói.
“Tôi chỉ muốn ở một mình.” Lục Kiến Nghi lạnh lùng ném ra một câu.
Tâm trạng của anh đang rất xấu, không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.
Hoa Mộng Lan cắn môi: “Vậy em đứng xa một chút, có được không? Em chỉ muốn nhìn anh, chỉ muốn im lặng nhìn anh, em đã rất hài lòng rồi.”
Trong đầu Lục Kiến Nghi hiện lên một hình bóng, anh rất ghét hình bóng này, vô cùng ghét.
Nó giống như một ưu linh đi lại khắp nơi, không an tâm phiền ý loạn.
Anh muốn xóa nó đi, muốn đập vỡ nó, nhưng không thể nào bắt được, không thể nào xóa bỏ được.
Nó cố ý muốn chống đối lại anh, cố ý khiêu khích anh, chọc giận anh, chết cũng không chịu khuất phục, nhượng bộ.
Giống như người phụ nữ trong phòng vậy.
Trong ánh mắt anh lóe lên tia điên cuồng, nắm lấy tay Hoa Mộng Lan, kéo mạnh cô ta vào trong lòng.
Động tác này rất bá đạo, khiến Hoa Mộng Lan vô cùng vui mừng, giơ tay ôm lại anh.
“Kiến Nghi.” Cô ta cảm thấy rất vui, rất phấn khích, rất hạnh phúc, trong lòng Lục Kiến Nghi chính là cô ta, người anh thích chính là cô ta, không phải Hoa Hiền Phương.
Cô ta mạnh dạn kiễng chân lên, hôn cổ anh, hôn má anh.
Nhưng khi nụ hôn của cô ta chạm vào đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi, anh dường như vô thức quay đầu sang một bên, cảm giác bị một con chó pug nhỏ liếm láp khiến anh có chút buồn nôn.
Rõ ràng đêm đó anh rất vui vẻ, rõ ràng trái tim anh đã động lòng, nhưng bây giờ, cô ta và những người phụ nữ khác của anh đều biến thành một con chó nhỏ.
Sao lại như vậy chứ?
Lẽ nào đây là thấy ánh sáng là chết trong truyền thuyết sao?
Cảm giác anh thích là không nhìn thấy mặt, vui vẻ với cô ta.
“Muộn rồi, cô không nên thức đêm.” Anh buông tay ra.
Sự mất mát trong lòng Hoa Mộng Lan giống như dòng sông vô hạn vậy.
Anh không hề phản ứng, cô ta có thể cảm nhận được, tại sao cho dù cô ta cố gắng thế nào, anh đều không có phản ứng vậy?
Anh không giống với người lạnh nhạt ở phương diện đó mà?
“Kiến Nghi, tối nay anh ngủ với em được không?” Cô ta mở to mắt nhìn anh, tràn đày cầu xin.
“Cơ thể cô không thích hợp.” Anh trầm giọng nói.
Cô ta khẽ run rẩy, là bởi vì cô mang thai, khiến anh cố kỵ, cho nên mới không có phản ứng sao?
Nghĩ đến điểm này, trong lòng cô ta tốt hơn một chút.
Rõ ràng cô ta là một người phụ nữ khôn khóe, có lực hấp dẫn, không thể không tốt hơn Hoa Hiền Phương.
Trước cửa sổ trên tầng, Hoa Hiền Phương vẫn luôn đứng ở đó, nhìn người trong dần, nhìn bọn họ đụng chạm nhau.
Ánh trăng chiếu lên người bọn họ, như thể ánh sáng tình yêu.
Thật là một bức tranh ấm áp, đẹp đẽ và ngọt ngào.
Trong ánh mắt của bọn họ chỉ có nhau, trong tim cũng chỉ có nhau, trời xanh mây trắng, trăng sao, tất cả mọi sự vật đối với bọn họ mà nói đều là dư thừa.
Đặc biệt là người phụ nữ chướng mắt là cô.
Cô biết rất rõ, tại sao Lục Kiến Nghi lại đặc biệt ghét bỏ cô, phiền cô, khó chịu với cô. Là bởi vì cô chiếm mất vị trí của Hoa Mộng Lan, anh không thể ly hôn với cô, khiến cô cút đi.
Chỉ có thể không ngừng hành hạ cô, trút giận.
Qua một lúc lâu, có tiếng bước chân truyền đến, cô nhanh chóng chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Lục Kiến Nghi âm u liếc nhìn cô, lên giường.
Anh lăn đi lăn lại đều không ngủ được, cơn giận trong lòng vừa rồi còn chưa hoàn toàn trút ra lại bùng lên.
Mà thủ phạm lại là người ngủ say như lợn chết kia.
Nếu như không phải cơ thể cô xảy ra vấn đề, anh nhất định sẽ hung hăng hành hạ cô.
Anh suy nghĩ, đột nhiên nhảy lên, suýt nữa quên mất chuyện này, người phụ nữ này còn có nơi khác có thể dùng, lãng phí sử dụng.
Hoa Hiền Phương không hề ngủ, nhưng khi chăn bị hất ra thô bạo, cả người cô cứng đờ.
Biết anh muốn làm cái gì?
Cô cảm thấy mính tiếp tục giả vờ ngủ là cách tốt nhất.
Dù sao cũng không có năng lực chống đối.
Cho nên cô không hề động đậy, cũng không mở mắt.