Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 17




Chương 17: Đừng sợ, tôi bảo vệ cô.

Bọn họ không muốn nhận với cô, cô cần gì phải thếp vàng lên mặt mình, giải thích mình thật sự là người nhà họ Lục.

“Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, không có quan hệ gì với nhà họ Lục cả.” Hứa Nhã Thanh ngăn trước mặt cô, hoàn toàn xem đây là chuyện riêng của mình.

“Cậu Hứa đúng là biết thương hoa tiếc ngọc, nếu như cậu dụng thêm ít tiền, cô ta nhất định sẽ nguyện ý chung chăn chung gối với anh đấy.” Vương Viện Du cất giọng cười mỉa mai.

“Cô này, cô tự xưng mình cao quý, sao miệng đầy lời dơ bẩn vậy, giống như mấy người phụ nữ đanh đá chợ búa vậy?” Hoa Hiền Phương chế giễu lại.

“Cô câm miệng cho tôi, đồ nhà quê chân đất.” Vương Viện Du tức hổn hển mắng.

“Mồm miệng sạch một chút, cô nên biết, tôi chưa từng ngại đánh mấy ả đàn bà đê tiện đâu.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười, sát ý cũng nồng đậm.

Vương Viện Du nhìn thấy thì rùng mình, không tự chủ lùi về sau mấy bước.

Đúng lúc này, một âm thanh từ trong câu lạc bộ truyền tới: “Cậu Lục tới, cậu Lục xuống rồi.”

Tất cả mọi người đều rời mắt qua, trong mắt mấy người phụ nữ lóe lên tia hưng phấn mà kích động.

Lục Kiến Nghi tựa như thần tiên hạ phàm, bước từng bước chậm rãi xuống, cả người tỏa ra khí thế vương giả.

Cơ thể cao lớn của anh dưới sự phụ trợ của lễ phục màu lam đậm, lộ ra vẻ cao sang quyền quý.

Các đường nét tinh tế trên khuôn mặt như điêu như khắc, ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, hoàn hảo vô cùng.

Cặp mắt đào hoa mê người, giống như vì sao phương Bắc.

Sống mũi cao, môi dày vừa phải, khuôn môi cực kỳ xinh đẹp, phấn hồng như hoa anh đào, hơi nhếch lên, sẽ lộ ra đường cong kiêu ngạo khó thuần.

Khác với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ tự nhiên của Hứa Nhã Thanh, anh thuộc tuýp người lạnh, như mang theo núi băng bên mình, khiến người ta ngại đến gần, chỉ có thể đứng ở góc bốn mươi lăm độ mà chiêm ngưỡng.

Vương Viện Du như tìm được cứu tinh, chạy tới: “Cậu Lục, cái đồ quỷ nghèo kia lấy danh của anh, giả dạng lừa đảo, trà trộn vào để ăn uống chùa, còn hỗn láo vô cùng.”

Tất cả mọi người đều mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác, chờ Hoa Hiền Phương gặp nạn.

Chỉ có Tiêu Ánh Minh len lén trốn di.

Chuyện lần trước cô ta vẫn còn sợ hãi, khiến cô ta không dám tiếp tục quan tâm.

Vương Viện Du hoàn toàn mơ mơ màng màng, một mặt cảm thấy sảng khoái, còn tưởng rằng mình sẽ báo thù rửa hận được rồi.

Lúc Lục Kiến Nghi đi qua, Finn đứng phía sau anh liền cầm một chai rượu Whisky, dội xuống đầu Vương Viện Du.

Vương Viện Du sợ đến hét lên, bị giội đến ướt sũng người.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.

Lục Kiến Nghi đi đến chỗ cách Hoa Hiền Phương ba mét thì ngừng lại.

Anh ngoắc ngón trỏ, giống như đang gọi một con thú cưng.

Không ai biết anh gọi người nào, chỉ có Hoa Hiền Phương biết.

Anh đang gọi mình lại.

Cô không muốn đi tới, làm bộ như không thấy.

Cô chán ghét cái tên Ma vương này, anh ta và Lục Kiều Sam rõ ràng đều ở đây, nhưng chỉ đứng nhìn cô bị bắt nạt.

Đây là trò vui với bọn ho à?

Đúng là kẻ vô lại không ai sánh nổi, lòng dạ sắt đá!

Cô siết chặt tay thành đấm, muốn chống đối anh.

Ánh mắt của anh mãnh liệt vô cùng, giống như băng lạnh, không có một tia nhiệt độ.

Giống như nếu cô không đi quá, anh sẽ lập tức dùng xiềng xích khóa cô lại, giống như kéo một con chó rơi xuống nước lên.

“Cô không cần sợ, đứng sau tôi, tôi sẽ không để cho anh ta bắt nạt cô.” Hứa Nhã Thanh dịu dàng nói.

Thế lực nhà họ Hứa không đủ đối chọi với nhà họ Lục, nhưng Hứa Nhã Thanh cũng không sợ Lục Kiến Nghi, bởi vì vừa ra đời đã định trước là phải đối địch với Lục Kiến Nghi rồi.

“Cảm ơn anh, cậu Hứa, anh là người tốt duy nhất ở chỗ này.” Cũng là người duy nhất cho cô cảm giác ấm áp.

Cô không muốn liên lụy anh ta, cho nên liền bước ra ngoài.

Bước chân cô như đeo chì, nặng ngàn cân, bước từng bước thật nặng nề.

Trong lòng Lục Kiến Nghi như đốt lên một đống lửa.

Nét mặt của cô có thể dùng bốn chữ để hình dung: Coi thường cái chết.

Lúc cô chỉ còn cach anh một bước, anh duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng.

Anh không nói một từ, trực tiếp hôn lên.

Không, không phải hôn, mà là gặm cắn, là trừng phạt, cũng để tuyên bố chủ quyền của mình.

Cô là thứ đồ riêng của Lục Kiến Nghi anh.

Cơ thể Hoa Hiền Phương cứng ngắc, nháy mắt như hóa đá.

Anh cảm thấy càng thêm nổi nóng, răng môi bá đạo lại thô bạo, không chút kiêng dè trút giận.

Cô đau đến cau mày, muốn đẩy anh ra, nhưng lại không đẩy được. Cô biết nếu phản kháng anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, sẽ càng mang đến hình phạt nghiêm khắc hơn.

Mọi người xung quanh đều đang thổn thức.

“Trời ạ, cô ta thực sự là người nhà họ Lục.

“May vừa rồi tôi không nói gì, không là đắc tội với Lục Kiến Nghi rồi.”

“Vương Viện Du chết chắc rồi, nhà họ Vương cũng sẽ bị liên lụy.”

Ánh mắt đùa cợt của các cô gái đều biến thành ao ước ghen tị, cậu Lục cao sang quyền quý, chưa từng bố thí bất kỳ một tia tình cảm cho người phụ nữ nào, chứ nói chi là hôn.

Mà người phụ nữ này lại được hưởng thụ niềm hạnh phúc trong lồng ngực kiên cố cùng đôi môi gợi cảm mê người của anh.

Vương Viện Du ngã ngồi trên bậc cầu thang, cả người run lẩy bẩy, không ai dám tới đỡ lấy cô ta, sợ bị lấy xui xẻo từ cô ta.

Trong mắt Hứa Nhã Thanh lóe lên tia lạnh, thật ra lời mà bảo vệ ở cổng nói, anh ta tin.

Người phụ nữ này thẳng thắn, đơn thuần, sẽ không nói dối.

Cô làm dấy lên hứng thú của anh ta, không chỉ là vì chiếc vòng tay kia.

Cô vừa nói nơi này chỉ có mình anh ta là người tốt, những người không tốt khác, chắc hẳn cũng bao gồm Lục Kiến Nghi.

Đây là chỗ đột phá.

Một lúc sau, Lục Kiến Nghi mới buông người phụ nữ trong lòng ra, sắc mặt cô thảm vô cùng, trắng như tờ giấy, đôi môi sưng đỏ như thấm tơ máu càng thêm xinh đẹp, cứ như tô son trên giấy.

Nét mặt anh lại không có một tia thương tiếc, lạnh lùng quét qua cô, rơi vào Hứa Nhã Thanh phía sau, giống như lưỡi dao lạnh thấu xương, mang theo tia khát máu.

Đây như là một lời cảnh cáo.

Người phụ nữ này là của anh, Hứa Nhã Thanh hay những người khác đừng hòng đụng vào, nếu làm trái chính là muốn chết.

Hứa Nhã Thanh là người thông minh, biết cách tiến lùi, anh ta rất tự giác ngồi xuống một góc vắng vẻ, cúi đầu uống rượu, giống như là nhận sợ.

Nhưng trong lòng thì không.

Lục Kiều Sam vẫn đứng trên lầu hai, cô ta hững hờ nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt thản nhiên xem trò vui.

Người phụ nữ này trong nhà họ Lục, trong lòng em trai vẫn là một vật trang trí khó coi.

Nhưng bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt thì đúng là rất mạnh.

Cô ta cần phải thường xuyên “chỉ điểm” cho Hoa Hiền Phương một chút, để cô nhận rõ được vị trí của mình.

“Cậu Lục, chúng tôi không biết cô này là người nhà họ Lục, vừa rồi đã đắc tội nhiều, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ chịu đòn nhận tội.”

“Đều là do Vương Viện Du làm loạn, chúng tôi cũng bị cô ta lừa thôi.”

Tất cả đều nóng lòng tẩy trắng, chỉ sợ đắc tội với người bề trên.

Lục Kiến Nghi lại không thèm để ý, kéo cổ tay cô, dẫn cô rời đi.

Hoa Hiền Phương lập tức bị nhét vào trong xe, giống như một con mèo nhỏ.

Cô tựa vào một bên cửa sổ xe, cố gắng cách xa anh nhất có thể, ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm bóng đêm đen kịt ngoài kia, không nhìn đến anh.

Gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô cứng ngắc, căng thẳng vô cùng, có một tia thống khổ lưu lại trên khóe miệng cô.

Đôi lông mày đẹp của anh nhíu chặt lại, đáy mắt ánh lên vẻ hung ác nham hiểm.

Cô không hề dùng cái dáng vẻ xấu xí này khi ở cạnh người đàn ông khác.

Bàn tay anh vươn qua, nắm lấy cằm cô, ép cô quay đầu lại: “Cười!” Anh phun ra một chữ ra lệnh.

“Cái gì?” Cô lộ ra vẻ sợ hãi.