Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 185




Chương 185: Ngã từ trên cầu thang xuống.

Tuy là cuộc sống thượng lưu, đeo vàng đeo bạc, hàng hiệu đắt đỏ nhưng bác cả chưa từng được ở trong phòng của tổng thống, trong lòng bà ta thực sự vừa ghen tị vừa căm ghét.
Hoa Hiền Phương chắn cửa, không có ý định cho bà ta và Hoa Mộng Lan tiến đến.
“Các người tới đây làm gì, nơi đây không chào đón các người.”
“Tôi dù gì cũng là bác cả của cô, cô cũng phải đối xử lịch sự với tôi chứ?” Bà ta bĩu môi.
“Tôi đã quyết định rồi, tôi và các người đoạn tuyệt tất cả các mối quan hệ, bà không còn là bác cả của tôi nữa, Hoa Mộng Lan cũng sẽ không là chị họ của tôi, hai nhà chúng ta sẽ còn bất cứ mối quan hệ nào cả, về sau không cần gặp mặt nhau nữa.” Hoa Hiền Phương không chút khách khí nói.
Bà ta hung hăng muốn tát cô một cái nhưng hôm nay, bà ta cùng con gái đến đây để bàn chuyện, chỉ có thể nhẫn nhịn trước rồi đến lúc đó quay lại giải quyết chuyện với cô sau.
Hoa Mộng Lan nở một nụ cười giả tạo: “Em à, em có thể nói chuyện với chị một lát không?”
“Nói chuyện gì?” Hoa Hiền Phương lạnh lùng liếc cô ta một cái.
“Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra hành lang nói.” Hoa Mộng Lan đột nhiên đi lên trước, khoác cánh tay của cô.
Hoa Hiền Phương muốn buông tay ra nhưng cô ta bám rất chặt không chịu thả ra.
Bác cả ở bên cạnh cũng nắm lấy cánh tay còn lại của cô, cùng Hoa Mộng Lan kéo cô đến hành lang: “Các người làm chuyện gì vây? Mau thả tôi ra.”
Đột nhiên mẹ Hoa nghe thấy tiếng la, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Hai người muốn làm chuyện gì vậy?” Mẹ Hoa chạy lên phía trước, kéo tay của bác cả ra.
“Có thể làm gì chứ, Mộng Lan chính là muốn cùng Hiền Phương nói chuyện riêng, chúng ta không nên làm phiền.” Bác cả tiện tay kéo mẹ Hoa lại, tay còn lại kéo tay của ba Hoa Hiền Phương, không để cho bọn họ phá hỏng kế hoạch của Mộng Lan.
Trong hành lang, Hoa Mộng Lan chậm rãi đi xuống cầu thang, Hoa Hiền Phương theo ở phía sau: “Cô muốn nói chuyện gì thì mau nói đi, đừng có kéo dài thời gian, lát nữa tôi còn có chuyện.”
Hoa Mộng Lan đi được ba bước liền dừng lại, xoay người nói: “ Hiền Phương, có phải cô đã nói những điều không hay về tôi ở trước mặt của Lục Kiến Nghi có đúng không?”
Hoa Hiền Phương giễu cợt vài tiếng: “Cô chính là muốn nói chuyện này sao? Chuyện này không phải là cô sẽ hiểu rất rõ sao? Tôi không có thời gian rảnh rỗi để nói những điều này?”
Hoa Mộng Lan nắm lấy cánh tay của cô: “Hoa Hiền Phương, cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô lúc nào cũng muốn đuổi tôi đi, cô đố kị sự yêu thương của Kiến Nghi dành cho tôi, ganh tị anh đối với tôi tốt hơn cô, cô càng đố kị khi tôi mang thai con của anh ấy. Cho nên, cô sẽ nói những điều không hay về tôi khi ở bên cạnh anh ấy, muốn hai chúng tôi bất hòa và phá hủy mối quan hệ của hai chúng tôi.”
Hoa Hiền Phương đổ mồ hôi hột, nghiêm túc nghi ngờ rằng cô ta giống Lục Kiều Sam, cả ngày đều ảo tưởng cô hãm hại bọn họ ở sau lưng.
“Hoa Mộng Lan, cô nghĩ thế nào cũng được, tôi không muốn đôi co với cô.” Cô muốn đẩy tay của cô ta ra, để rời đi khỏi đây, nhưng không ngờ rằng cô ta nắm rất chặt không thể thả lỏng chút nào.
“Hoa Hiền Phương, tại sao cô có thể đối xử với tôi như vậy, dù gì tôi cũng là chị họ của cô, cô làm như vậy hơi quá đáng rồi…” Cô ta vừa hét lên, vừa túm lấy tay của cô, cả hai tay đều nắm lấy tay của cô, điên cuồng giận dữ, muốn lôi cô kéo xuống cầu thang.
“Hoa Mộng Lan, cô mau buông tôi ra.” Một tay cô nắm chặt vào lan can, một tay kia liều lĩnh vùng vẫy để thoát khỏi tay của cô ta, sợ bản thân bị cô ta kéo ngã.
Hoa Mộng Lan dùng hết sức lực để kéo cô xuống, kéo đến ống tay áo của cô đã bị rách, cô ta chính là muốn kéo theo cô cùng nhau ngã cầu thang.
Đúng lúc này, cửa hành lang đã bị đẩy ra rồi, bố mẹ của Hoa Hiền Phương nghe thấy tiếng kêu của con gái thì liền đẩy bác cả rồi chạy vào trong.
Hoa Mộng Lan sợ bọn họ sẽ làm hỏng chuyện của mình, nhân cơ hội đó che đi dấu tích, cô ta thả tay ra, nghiêng người ngã lăn xuống cầu thang.
“Mộng Lan” Tiếng hét của bác cả chói tai chấn động toàn bộ khu hành lang cứu hỏa.
Hoa Hiền Phương toàn thân đều cứng đờ, trong đầu ong ong.
Có phải cô đã kéo Hoa Mộng Lan ngã xuống hay không?
Hoa Mộng Lan ôm bụng rên rỉ đau đớn: “Mẹ ơi, bung của con đau quá, có phải con sắp chết rồi phải không?”
“Đừng nói linh tinh, con sẽ không chết được đâu.” Bác cả nhanh tay với lấy cầm điện thoại di động lên, gọi cho em trai của mình, ông ta đã nghe theo sự sắp xếp của Hoa Mộng Lan đứng đợi ở bên dưới lầu.
Hoa Hiền Phương cũng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện thoại, tôi sẽ gọi xe cấp cứu.”
“Cô cút ngay cho tôi, không cần cô quan tâm chuyện này, là cô đã đẩy Mộng Lan của tôi xuống cầu thang, lòng dạ của cô thật sự còn độc ác hơn so với rắn độc.” Bác cả hét lớn, rất sợ cô gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu đến đây, phá hủy kế hoạch của bọn họ.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải do Hiền Phương đẩy.” Mẹ Hoa liền vội vàng giải thích. Mẹ Hoa cũng không thấy rõ, chỉ thấy hai người lôi kéo nhau sau đó Hoa Mộng Lan liền ngã xuống.
“Đúng rồi, hai người đang giằng co, không biết được là ai đẩy ai.” Bố của Hoa Hiền Phương liền nói tiếp.
Lúc này, một người đàn ông từ cửa chạy vào, cùng bác cả đỡ Hoa Mộng Lan đứng dậy đi lên lầu.
Hoa Hiền Phương nhận ra, đây là em trai của bác cả, là cậu của Hoa Mộng Lan.
Ba mẹ của Hoa Hiền Phương cũng nhận ra: “Cậu Thẩm, sao chú lại ở đây?”
“Là cậu đã lái xe đưa chúng tôi tới đây.” Bác cả e sợ bọn họ hoài nghi liền vội vàng giải thích.
“Mẹ, con của con có thể không còn nữa sao?” Hoa Mộng Lan cố ý gào khóc, chuyển sự chú ý của bọn họ.
“Nếu như đứa trẻ không còn, tôi nhất định sẽ lột da người đàn bà độc ác đó.” Bác cả đỡ cô ta vào thang máy, vừa đi vừa la làng.
Người nhà của Hoa Hiền Phương muốn đi theo liền bị bà ta lớn tiếng ngăn cản: “Các người cút đi, đây không phải chuyện của các người, các người đừng làm tổn thương Mộng Lan của tôi một lần nữa.”
Cô ta dùng sức để bấm nút đóng cửa, sợ bọn họ sẽ cố gắng tiến đến. Cửa thang máy rất nhanh đã đóng lại. Đầu của Hoa Hiền Phương vẫn còn nhức, cô không nhớ rõ Hoa Mộng Lan đã ngã xuống như thế nào?
“Mẹ, Hoa Mộng Lan có thể bị sảy thai sao?”
“Mẹ thấy cô ta không bị chảy máu, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.” Mẹ Hoa ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, Hiền Phương, không phải là lỗi của con, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Mộng Lan chạy tới sao, con nói gì vậy, sao con lại lôi kéo nhau trong hành lang?” Bố của Hoa Hiền Phương hỏi.
“Cô ta nói rất nhiều, con không biết cô ta muốn làm gì? Sau đó, cô ta cứ lôi kéo con không chịu buông tay, suýt chút nữa thì con bị cô ta làm té ngã.” Hoa Hiền Phương trong lòng rối bời, không nhớ được đầu đuôi câu chuyện.
Hoa Mộng Lan tự dưng chạy tới, chỉ để nói với cô những điều này, thật là kỳ lạ.
“Tôi nghĩ cô ta muốn đẩy Hiền Phương ngã xuống nhưng kết quả là đã tự làm chính mình ngã xuống.” Mẹ Hoa liền nói.
Ba của Hoa Hiền Phương thở dài: “Bất kể là như thế nào, hay là hãy gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi trước, chuyện này sớm muộn gì phải nói. Nếu như sảy thai thật sự, với tính cách của cô ta thì không biết chuyện này sẽ ầm ĩ như nào?”
Hoa Hiền Phương cầm lên điện thoại di động, ngón tay của cô run rẩy vì sợ hãi.
Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, Lục Kiến Nghi giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng truyền đến: “Chuyện gì vậy?”
“Hoa Mộng Lan vừa ngã từ cầu thang xuống, bác cả đã đưa cô ta đến bệnh viện nhưng hiện tại tôi không biết nên làm thế nào?” Cô căng thẳng nói, tấm lưng toát đầy mồ hôi.
Có một khoảng thời gian ngắn im lặng trên điện thoại, một lúc sau giọng nói truyền đến: “Bệnh viện nào?”
“Tôi không biết, bác cả không cho tôi đi theo, bà ta cùng em trai của mình đưa Hoa Mộng Lan đến đó.” Cô ấy nói một cách nhỏ nhẹ.