Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 202




Chương 202: Rời đi.

Ngay khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Lục Kiến Nghi liền đi ra ngoài, anh không muốn ở bên ngoài, tiếng khóc của Hoa Hiền Phương không ngừng vang vọng lên bên tai anh, dường như dù cách vài cánh cửa, anh vẫn có thể nghe thấy.
Anh phải đi xa hơn một chút, không muốn nghe thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
Nửa giờ sau, Finn gọi đến: “Sếp, đã làm xong phẫu thuật, có cần làm xét nghiệm lại một lần nữa không?”
Lục Kiến Nghi trầm mặc nửa ngày, trầm giọng nhổ ra ba chữ: “Không cần.”
Nếu đã lấy ra rồi thì kết quả không còn quan trọng.
Khi Hoa Hiền Phương tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.
Cô ôm bụng, nghẹn ngào khóc rống.
Con của cô đã không còn.
Lục Kiến Nghi thật sự quá độc ác, thật tàn nhẫn, nhất định bởi vì anh ta chán ghét cô nên cũng chán ghét luôn con của cô.
Cho dù có thật sự là con của anh ta, anh ta cũng sẽ không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm đến con của anh ta và Hoa Mộng Lan.
Vào buổi tối, một bác sĩ bước vào.
Khi anh ta tháo khẩu trang ra, cô đã bị dọa không ít, hóa ra là Hứa Nhã Thanh
“Sao anh lại mặc thành cái dạng này?”
“Người của Lục Kiến Nghi đang ở bên ngoài xem chừng cô, không làm như vậy, sao có thể vào đây được?” Anh ta nhún vai.
“Anh đến muộn quá, đứa nhỏ đã mất rồi.” Cô cuộn tròn lại, mặt xám như tro, tâm như tro tàn.
Nước mắt cô đã chảy khô rồi, tim rất đau, đôi mắt cũng đau, đau đến nỗi cô không mở ra được.
“Hiền Phương, tôi đến để nói với cô, tôi đã nghĩ ra cách, tôi muốn dẫn cô rời đi.” Anh ta nhỏ giọng nói.
Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười thống khổ: “Rời đi? Lục Kiến Nghi chắc sẽ không ly hôn với tôi, anh ta chính là muốn giày vò tôi, để cho tôi sống không bằng chết.”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô muốn đi không?” Hứa Nhã Thanh nhướng mày.
“Muốn, nếu có thể, tôi muốn rời đi ngay bây giờ và đi đến một nơi mà Lục Kiến Nghi vĩnh viễn không tìm thấy tôi, đời này kiếp này không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Cô nắm chặt tay, một chút kiên quyết lặng lẽ lướt qua trong mắt.
“Được, cô hãy nghe tôi nói…” Hứa Nhã Thanh kề vào tai cô thì thầm vài câu, cô gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Sau khi nằm viện hai ngày, Finn đưa cô trở về biệt thự.
Trong những ngày qua, Lục Kiến Nghi chưa từng xuất hiện.
Cô nhấc máy gọi cho anh: “Vài ngày nữa em trai tôi sẽ đến ngày mổ, tôi muốn sang nước An Kỳ cùng em ấy.”
Anh trầm mặc một lúc, giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Tùy cô.” Nói xong liền cúp máy.
Khóe miệng Hoa Hiền Phương gợi lên một nụ cười khổ, cô biết anh không muốn gặp lại cô, chỉ trong ba từ ngắn ngủi, cô có thể nghe thấy giọng điệu kinh tởm của anh.
Ra đi, là cái kết đẹp nhất cho cô.
Rất nhanh, cô đã làm xong visa đến Lục Lam, thu dọn xong hành lý và trực tiếp đến sân bay.
Trong văn phòng tổng giám đốc Đế Vương, Vinh Cẩm Đoàn đứng trước cửa sổ sát đất, xuất thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Sếp, hai giờ chiều nay cô chủ lên máy bay, anh có muốn đi tiễn không?”
“Tôi rất rảnh sao?” Anh hừ nhẹ một tiếng.
Cũng không phải không trở về, có gì mà phải đi tiễn!
Finn thở dài, trong khoảng thời gian này, sắc mặt của anh ta luôn u ám nặng nề, thỉnh thoảng sấm nổ đùng đùng, anh ta biết rõ đó là bởi vì Hoa Hiền Phương.
Anh ta chưa bao giờ mất kiểm soát vì bất cứ ai hay bất cứ điều gì, nhưng nếu ở trên người của Hoa Hiền Phương, lại nhiều lần mất khống chế.
Người trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, có một số chuyện, có lẽ ngay cả chính bản thân anh ta cũng không biết.
“Nếu như cô chủ không trở lại thì sao?”
“Cô ấy không có bản lĩnh này.” Một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen của Lục Kiến Nghi.
Tôn Ngộ Không dù có lợi hại đến đâu cũng không trốn thoát khỏi núi Ngũ Hành Sơn của Phật tổ Như Lai.
Trên chuyến bay.
Hoa Hiền Phương ngơ ngác nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài, trong lòng như có sóng biển rồi lại hóa thành cơn sóng lớn mãnh liệt.
Tạm biệt thành phố Long Minh.
Có lẽ, cô sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.
Có một số người, đời này không cần phải gặp lại nhau.

Từ khi Hoa Hiền Phương đi ra nước ngoài, Lục Kiến Nghi vẫn chưa trở lại Lục Lam, mãi đến hơn mười ngày sau, anh mới trở về
Kéo ngăn bàn ra, anh chấn động kịch liệt, bên trong vậy mà lại để một đơn ly hôn.
“Hoa Hiền Phương!” Một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong ngực anh.
Người phụ nữ chết tiệt này vậy mà lại lập kế hoạch bỏ trốn!
Cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?
Anh cầm điện thoại lên gọi: “Finn, lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi muốn đến nước An Kỳ.”
Finn im lặng một hồi, rồi dùng một giọng vô cùng trầm nói: “Sếp, bên này tôi vừa nhận được điện thoại của Tommy gọi đến, cô chủ chỉ đến nước An Kỳ một ngày rồi lại đến Xêm Lan.”
“Chết tiệt tại sao anh ta không nói với tôi sớm hơn?” Khóe miệng Lục Kiến Nghị co giật.
“Tommy cũng vừa mới biết thôi, cô chủ đã tìm người thay thế, lấy lý do sảy thai nên luôn ở suốt trong khách sạn, cho nên anh ta không nhận ra.” Finn giải thích.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi nổi lên lăn tăn: “Phái người đến Xêm Lan ngay!”
“Sếp, tôi còn chưa nói xong…” Finn im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Một tuần trước, chú Hoa nói họ hàng của chú ấy bị tai nạn ngoài ý muốn khi đi du lịch ở Xêm Lan nên đã vội vã đến Xêm Lan. Thực ra xảy ra tai nạn ngoài ý muốn không phải họ hàng của chú ấy, là… cô chủ. Xe của cô ấy rơi xuống vách núi rồi phát nổ…chết ngay tại chỗ.”
Đầu óc Lục Kiến Nghi vang lên ầm ầm, như thể có một quả bom nguyên tử phát nổ trong đó, nổ đến nỗi đầu óc anh mê man, ngũ tạng cuồn cuộn.
“Cậu đang nói bậy bạ gì đó!”
“Sếp, ngày mai chú Hoa sẽ đưa cô chủ về Giang Thành….” Finn còn chưa nói hết, thì điện thoại trong tay Lục Kiến Nghi “Bộp” một tiếng rơi xuống đất.
Trong tai anh chỉ có tiếng ong ong, trước mắt là một mảnh tối đen, thoáng chốc cái gì cũng không nhìn thấy.
Hoa Hiền Phương đã chết?
Không thể nào, cô ấy sao có thể chết?
Cô vừa kiên cường lại vừa bướng bỉnh, là một con gián đánh hoài không chết, là rơm rác giẫm hoài không chết, lửa to vẫn không thể thiêu cháy hết, gió xuân thổi lại mọc (*).
(ý là miêu tả sức sống mãnh liệt, phong ba bão táp cũng ko tiêu diệt được)
Làm sao có thể lại chết như vậy?
Không, cô không được phép chết.
Không được anh cho phép, cô không được phép chết!
Anh bật dậy và lao ra ngoài như một cơn lốc xoáy.
Ngày hôm sau, Giang Thành nổi trận mưa phùn.
Mưa bụi rả rích, tựa như nước mắt của một người, rơi hoài không dứt.
Lục Kiến Nghi ở trong mưa đợi suốt một ngày, đầu tóc, quần áo và giày của anh đều ướt sũng.
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.
Bố Hoa lảo đảo đi xuống, trên tay ôm chiếc bình nhỏ bọc vải đỏ.
Đó là Hoa Hiền Phương.
Tất cả những gì cô ấy còn lại là một nắm tro!
Hùng Văn dẫn người tiến lên đỡ anh.
“Tôi đưa Hiền Phương trở về.” Ông lau nước mắt, vô cùng đau đớn nói.
Lục Kiến Nghi lảo đảo lui về sau hai bước, anh không thể tin được, đó là Hoa Hiền Phương, sai rồi, nhất định là sai rồi.
Trong ngực anh vô cùng đau nhói một trận, như thể có một con dao găm hung hăng đâm vào.
Một dòng máu phun ra từ miệng anh, hai mắt đen kịt, ngã xuống.