Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 292




Chương 292: Kim cương bị đánh cắp..

Hiền Phương dành vài ngày để thiết kế ba bản phác thảo.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng Lục Kiều Sam sẽ rất kén chọn, nhưng cô không ngờ rằng cô ta đã chọn rất nhanh chóng: “Cô gửi một bản thiết kế và bản đồ hiệu ứng 3D đến hòm thư của tôi, tôi muốn Lưu Tinh Bảo xem nó.”
“ Được. ”Hoa Hiền Phương gật đầu.
Lục Kiều Sam khẽ mỉm cười: “Em dâu, sợi dây chuyền của tôi đành nhờ cô vậy.”
Giọng điệu của cô ta rất dịu dàng, Hoa Hiền Phương nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một tia bối rối.
Cô thực sự không thể nghĩ ra Lục Kiều Sam đang muốn làm gì.
Nhưng dù sao thì cô cũng phải cố gắng hết sức để tạo ra chiếc vòng cổ này.
Cô quyết định tự mình khảm viên kim cương.
Có nhiều cách để tạo ra viên kim cương đẹp, theo các phương pháp khảm khác nhau có thể tạo ra những kiểu dáng và vẻ đẹp khác nhau của kim cương. Đối với viên kim cương màu hồng làm trung tâm, cô sử dụng phương pháp thiết lập ảo giác, có thể làm cho viên kim cương ở vị trí trung tâm trông sáng bóng và quyến rũ hơn.
Nhân viên an ninh và những người thẩm định đã lấy viên kim cương từ kho bạc ra.
Kim cương do khách hàng tự cung cấp phải được kiểm tra cả trong và ngoài kho.
Kim cương sẽ được kiểm định cẩn thận đến ba lần.
Đầu tiên nó được lưu giữ trong một cái két nhỏ trước, sau đó mới cất vào két lớn, cuối cùng là được nhân viên bảo vệ vận chuyển vào kho bạc.
Hoa Hiền Phương đã nhìn kỹ viên kim cương này, nó trong suốt như pha lê, tinh khiết và hoàn mỹ không tỳ vết, có một chút màu tím pha hồng nhạt, đó là một viên kim cương cực kỳ có giá trị.
Ngoài viên kim cương chính, chiếc vòng cổ do cô thiết kế còn có 999 viên kim cương vụn, điều này có ý nghĩa như thiên trường địa cửu.
Cô đã sử dụng phương pháp thiết lập vi mô, việc thiết lập được hoàn thành dưới kính hiển vi, và mất cả tuần để đặt tất cả các viên kim cương một cách tinh tế, hoàn hảo.
Theo quy trình, sau khi đồ trang sức tùy chỉnh xong sẽ không đặt vào kho bạc nữa mà sẽ thông báo để khách hàng đến lấy.
Nhưng Lục Kiều Sam đã gọi điện và nói rằng cô ta vừa mới đi nghỉ dưỡng, sau đó còn hẹn sẽ đến tận nơi để lấy vào hai ngày sau.
Hoa Hiền Phương muốn được gửi đến nhà họ Lục, nhưng cô ta nhất quyết muốn tự mình cầm nó lên và đeo thử.
Hoa Hiền Phương chỉ có thể sắp xếp để nhân viên an ninh đưa sợi dây chuyền vào kho bảo hiểm.
Nửa đêm.
Tòa nhà rất yên tĩnh, không có ai khác ngoại trừ nhân viên bảo vệ trực ca đêm.
Một bóng đen đã ẩn núp trên sân thượng.
Đợi đến khi đêm khuya tĩnh lặng thời điểm trăng lên gió mát, anh ta mới lặng lẽ bước ra ngoài, bộ quần áo đen gần như hòa vào màn đêm.
Anh ta bước vào cầu thang cứu hỏa rồi nhanh chóng đi đến tầng 28, nơi có kho bạc lưu trữ dây chuyền kim cương.
Có ba nhân viên bảo vệ cùng làm nhiệm vụ đêm nay.
Tuy nhiên, không khó để một tên trộm có thể hạ gục bọn họ.
Những gì anh cần làm chỉ là đi thẳng lên kho bạc.

Lúc này Hoa Hiền Phương còn chưa ngủ, cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Lục Kiến Nghi.
“Lục Kiều Sam đột nhiên trở nên tốt bụng, nhưng em thấy có chút khó chịu. Em luôn lo lắng không biết cô ta đang
giở những âm mưu, thủ đoạn gì.” Ngón tay mảnh khảnh của Lục Kiến Nghi xoa nhẹ tấm lưng mịn màng của cô, “Anh hy vọng cô ta thực sự đã hiểu ra rồi. Giữa hai người không phải hận thù sâu sắc, tất cả đều là do cô ta tự tưởng tượng ra. ”
Hoa Hiền Phương thở dài, cô cũng hy vọng như vậy.
“Thực ra, em không mong cô ta tốt bụng như thế, chỉ cần cô ta không có những hành động xấu xa sau lưng.
Lục Kiến Nghi lật người đè cô xuống dưới người mình.
” Buổi tối em không được phép nghĩ đến bất cứ điều gì khác, em chỉ có thể nghĩ về anh thôi. “Anh cười xấu xa rồi hôn lên môi cô.
Vừa lúc hai người đang say đắm, điện thoại vang lên, là của Hoa Hiền Phương.
Lục Kiến Nghi có chút cáu kỉnh, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
Hoa Hiền Phương cầm lấy điện thoại, ngó đầu ra khỏi lòng anh, lên tiếng: ” Nửa đêm ai lại gọi vậy, có chuyện gấp gì sao?”
“Đừng quan tâm.” Anh đang chuẩn bị chiến đấu thì bị cản trở nên đưa tay cúp máy.
Không bao lâu sau khi cúp máy, điện thoại lại vang lên,
Hoa Hiền Phương vươn tay nhấc máy, hình
như là số điện thoại của công ty. Cô hơi giật mình, bấm nhanh phím gọi.
Trong micrô, giọng nói của nhân viên bảo vệ lo lắng vang lên: “Chủ tịch Hoa, không ổn rồi. Tối hôm qua có kẻ trộm đột nhập vào kho bạc và lấy trộm chiếc vòng cổ kim cương mà cô đã thiết kế cho cô Lục.”
“Cái gì?” Hoa Hiền Phương chấn động dữ dội. Cô đẩy Lục Kiến Nghi ra rồi nói: “Chiếc vòng cổ kim cương thiết kế cho chị gái anh đã bị đánh cắp.”
Lục Kiến Nghi cũng bị chấn động mạnh mẽ, bị cản trở giữa chừng, anh đã cực kỳ khó chịu, nghe tin này liền gằn giọng: “Tên khốn nào đã làm vậy?”
Một tia lạnh lẽo cực kỳ sắc bén lóe lên từ đáy mắt Hoa Hiền Phương: “Người có thể đột nhập kho bạc chắc hẳn không phải là tên trộm bình thường, em phải nhanh chóng đến công ty ngay bây giờ.”
Lục Kiến Nghi thở dài buông cô ra.
Nếu anh bắt được tên khốn nạn đang gây sự này, chắc chắn anh ta sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chiết.
Mặc quần áo xong, họ cùng nhau lái xe đến tòa nhà trụ sở của công ty.
Bộ trưởng an ninh đang hỏi nhân viên bảo vệ ban đêm.
“Làm sao tên trộm đó vào được?”
“Trương Tiếu nghe thấy tiếng gõ cửa, liền quẹt thẻ, mở cửa kiểm tra động tĩnh bên trong. Đúng lúc đó người kia dùng bình xịt gây mê, khiến cho chúng tôi nhanh chóng ngất xỉu.”.
“Các anh đều là nhân viên an ninh chuyên nghiệp, sao có thể tùy tiện mở cửa mà phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy?” Bộ trưởng Bộ An ninh bức xúc, lớn tiếng quở trách.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi đi tới.
“Bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm. Nhất định phải tìm thấy chiếc vòng cổ càng sớm càng tốt. Việc giám sát của tòa nhà đã được chuyển giao chưa?” Hoa Hiền Phương nói.
“Vâng, tôi đã liên hệ với bộ phận an ninh của tòa nhà và yêu cầu họ mang theo video giám sát đến đây.” Bộ trưởng an ninh gật đầu.
Đi đến bên cạnh máy tính, Hoa Hiền Phương đã nhìn kỹ màn hình, người đàn ông mặc đồ đen bên trong đang đối diện với máy giám sát, có vẻ như anh ta đã biết vị trí của máy giám sát này từ trước. Hơn nữa anh ta còn che mặt, dù có đối mặt với sự theo dõi cũng không thấy rõ mặt anh ta.
“Đây hẳn là một tên trộm rất chuyên nghiệp, tôi nghi ngờ rằng anh ta đã tính toán trước.” Bộ trưởng An ninh nói.
Một tia lạnh lẽo vô cùng u ám xẹt qua mắt Hoa Hiền Phương.
Nhân viên bảo vệ được cử để canh gác bên ngoài kho bạc.
Kho bạc cũng sử dụng công nghệ chống trộm tiên tiến nhất, không chỉ nhận dạng dấu tay mà còn có thể nhận dạng khuôn mặt.
Ngoại trừ cô và Phó chủ tịch Cao, không ai khác có thể vào đây được.
Có thể là tên trộm đã đánh cắp các dấu tay của cô hoặc Phó Chủ tịch Cao để tạo ra một khuôn mặt giống hệt họ?
“Chủ tịch Hoa, chúng ta có nên gọi cảnh sát không?” Bộ trưởng an ninh nói.
Hoa Hiền Phương lắc đầu, trầm ngâm nói: “Gọi cảnh sát thì không được, nếu làm như vậy thì ai cũng biết kho bạc của chúng ta bị trộm. Công ty sẽ làm mất lòng tin của khách hàng. Sẽ không có khách hàng nào dám đặt kim cương thiết kế nữa.”
Lục Kiến Nghi vòng tay qua vai cô, lên tiếng: “Giao chuyện tìm kim cương cho anh.” Hoa Hiền Phương thấy vậy thì vuốt tóc hai bên tai và yêu cầu Bộ trưởng Bộ An ninh gọi cho Phó chủ tịch Cao đến đây.
Cả kho bạc và két sắt đều không có dấu hiệu bị cạy mở, cho thấy rằng người bên kia đã xác định địa điểm này từ máy tính.
Trong những ngày qua, những người lạ cố tình tiếp cận cô và Phó chủ tịch Cao có thể là đối tượng tình nghi.