Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 536




Chương 536: Lên giọng bảo vệ vợ.

“Tôi còn có cuộc họp ở công ty, đi ăn sáng trước, nếu mẹ nhỏ muốn truy cứu chuyện này thì chờ đến tối tôi về rồi nói sau.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, Tư Mã Ngọc Như xông tới, bắt lấy cánh tay của cô.
Theo suy nghĩ của cô ta, rõ ràng là cô chột dạ nên muốn chuồn.
“Tôi cảm thấy hẳn là cô biết điều gì đó, vừa rồi chỉ có một mình cô ở trên sân thượng.”
Một tia lửa xẹt qua mặt Lục Kiến Nghi, anh duỗi cánh tay ra nắm lấy cổ tay Tư Mã Ngọc Như, hơi dùng sức một chút, cô ta đau kêu lên một tiếng, buông lỏng tay ra: “Cậu căng thẳng cái gì, tôi chỉ muốn điều tra rõ ràng việc này thôi.” Cô ta thẹn quá hóa giận.
“Trong cái nhà này đừng ai nghĩ có thể gây rắc rối.” Lục Kiến Nghi gằn từng chữ một.
“Gây rắc rối cũng không phải là tôi, Ngọc Thanh là cháu tôi, tính tình của nó tôi hiểu rất rõ, nó không thể nghĩ đến việc dùng nhảy lầu để uy hếp tôi, chắc chắn là có người có ý đồ xấu ở sau lưng xúi giục nó.” Tư Mã Ngọc Như căm giận nói.
“Cho nên cô nghi ngờ vợ tôi?” Lục Kiến Nghi ôm vai Hoa Hiền Phương, một bộ dáng hùng hùng hổ hổ bảo vệ vợ mình.
Tư Mã Ngọc Như hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng khống chế lửa giận trong lòng: “Tôi không có nghi ngờ cô ta, vừa rồi lúc đi lên chỉ có một người ở đó, tôi chỉ muốn biết cô ta và Ngọc Thanh đã nói cái gì?”
Cô ta còn chưa dứt lời đã nghe giọng nói của bà Lục truyền đến: “Hiền Phương có thể nói cái gì, đương nhiên là khuyên cháu cô leo xuống rồi, không cần mấy chuyện ngu ngốc nữa. Vốn tôi và Hiền Phương đang ở trong sân cho bọn nhỏ ăn, Hiền Phương nghe tiếng la của cháu cô trên sân thượng, nó lo lắng nê mới chạy lên. Tôi đi gọi bảo vệ đem nệm hơi đến, lỡ như nó có rơi xuống cũng có đệm hơi đỡ.”
Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, mấy người không cần căng thẳng quá, từng người từng người lên nói chuyện thay cô ta. Các người lo lắng cái gì vậy?”
Bà Lục dùng ánh mắt sâu xa liếc cô ta một cái, đi tới trước mặt Tư Mã Ngọc Thanh , mỉm cười nói: “Ngọc Thanh, trẻ con không thể nói dối, con nói với dì, có phải có người xúi giục con nhảy lầu không?”
“Không phải, một chút quan hệ với chị xinh đẹp cũng không có.” Tư Mã Ngọc Thanh không ngừng lắc đầu: “Dì không cho phép con chơi với chị xinh đẹp, đã mấy ngày con chưa nói chuyện với chị xinh đẹp rồi. Ý kiến này là con tự nghĩ ra, trên TV có diễn như vậy mà. Dì xấu quá, con không thể chịu đựng được nữa. Con sống ở đây chính là vì muốn chơi với chị họ, Kiến Quân và chị xinh đẹp thôi, không phải đến để dì hành hạ.”
Tư Mã Ngọc Như tức đến hộc máu, chết mất, đây đúng là hố cô ta mà!
Hoa Hiền Phương rốt cục dùng phương pháp gì để
tẩy não bọn trẻ, để bọn chúng lần lượt đối đầu với cô ta, coi người mẹ ruột này như kẻ thù!
“Ngọc Thanh, con có biết không, người đó không phải vì muốn tốt cho con, chính là đang hại con, cô ta sẽ giết con.”
Bà Lục cười nhạo một tiếng: “Tôi thấy Ngọc Thanh là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, hẳn là nó không thể nói dối. Tôi không muốn nói gì với cô, thị phi đúng sai cứ để Vinh Hàn nhận định đi.”
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn u ám, Tư Mã Ngọc Như nắm lấy tay ông ấy, nói: “Vinh Hàn, anh phải tin em, Ngọc Thanh tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy, sau lưng thật sự có người xúi giục. Trẻ con không thể phân rõ tốt xấu, nếu có người dắt nó đi chơi, nghe theo nó trong mọi việc, nó cho rằng đó là tốt với nó. Sao nó có thể nhận thấy được nội tâm âm u và ác ý của người kia chứ…”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Lục Vũ Hàn quát bảo dừng lại: “Cô càng ngày càng quá đáng, không phải bị người khác xúi giục, mà là bị cô dồn ép. Cô thật sự nghĩ trẻ con cái gì cũng không hiểu sao? Chúng thật sự hiểu được nhiều hơn cô nghĩ đấy, bởi vì trong tim chúng không có tạp chất. Bắt đầu từ hôm nay, cô chuyển đến Tĩnh Tư đường để suy ngẫm về hành vi của mình trong thời gian qua đi.”
Tư Mã Ngọc Như sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy: “Không được, tôi không thể đi Tĩnh Tư đường được, Tư Mã Ngọc Thanh cần tôi, tôi phải bảo vệ nó.”
Tư Mã Ngọc Thanh dùng sức xua tay: “Con không cần dì bảo vệ đâu, dượng mau bảo dì đừng nói nữa, con cảm thấy dì ấy không phải dì của con, dì ấy là người ngoài hành tinh biến thành. Dượng bảo dì ấy ngày ngày ăn rau, người ngoài hành tinh sẽ không chịu được, vậy thì nó sẽ rời khỏi cơ thể của dì, trả lạ dì chân chính cho con.”
Tư Mã Ngọc Như tức muốn chết, hận không thể đâm đầu vào tường mà chết.
Đôi mắt cô ta lướt từ khuôn mặt của bà Lục đến Lục Kiến Nghi, rồi đến Hoa Hiền Phương, mặc dù vẻ mặt của họ rất bình tĩnh, nhưng cô ta cảm thấy được trong lòng bọn họ đang cảm thấy rất đắc ý.
Người ở phòng lớn bọn họ giành được thắng lợi, mà cô ta lại bị “chúng bạn xa lánh”, thậm chí cháu trai của mình cũng tàn nhẫn chém một đao.
Lục Vinh Hàn cho người hầu đưa cô ta đi.
Hành vi của cô ta đã chạm vào điểm mấu chốt của ông ấy.
Ở nhà họ Lục, không ai có thể làm điều gì phá hoại hòa khí gia đình.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lục Sênh Hạ vẫn trốn trên cầu thang nhìn trộm.
Vừa rồi lúc ở trên sân thượng xuống, chị dâu đã thấy cô bé.
Chị ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ là mình xúi giục Tư Mã Ngọc Thanh. Nhưng chị ấy thà bị mẹ cô bé nghi ngờ vẫn không “khai ra” cô bé.
Chị dâu đối xử với cô bé tốt hơn mẹ rất nhiều.
Mẹ mang đầy suy nghĩ trọng nam khinh nữ đáng ghê tởm, trong lòng chỉ có con trai.
Con trai có thể giúp bà ấy tranh đoạt tài sản, có thể giúp mẹ chống lại dì, con trai mới là chỗ dựa của mẹ.
Một ngày nào đó bà ấy sẽ hối hận.
Dù bố có yêu bà ấy đến mấy, bố cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ý định tranh đoạt gia sản xấu xa của bà ấy.
Một khi bí mật của Tư Mã Ngọc Thanh bị vạch trần, cô bé lập tức xong đời.
Cô bé muốn vạch rõ ranh giới, không thể bị bà ấy làm liên lụy được, bố, anh cả và chị dâu là những người thân yêu nhất của cô bé, cô bé muốn mãi mãi là công chúa nhỏ của họ, được cưng chiều, yêu thương, và được họ chăm sóc.
Hoa Hiền Phương nướng vịt quay giòn xong mới đi.
Cô đưa Tư Mã Ngọc Thanh và Hứa Kiến Quân vào phòng để ăn vịt quay giòn và uống nước trái cây để ăn mừng chiến thắng của họ.
“Nào, đến, chúng ta uống một ly, chúc mừng em phá hư dì em.” Tư Mã Ngọc Thanh nâng ly.
Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân đáp lại, một tiếng va chạm lanh lảnh vang lên trên mặt bàn.
“Cuối tuần này chị sẽ tổ chức một bữa tiệc ở biệt thự ven hồ của anh cả, mọi người đều phải đến tham dự.” Lục Sênh Hạ cười nói.
“Quá tuyệt vời.” Tư Mã Ngọc Thanh cực kỳ vui vẻ, cậu bé thích nhất là dự tiệc.
Hứa Kiến Quân nhấp một ngụm nước trái cây, chớp chớp đôi mắt to tròn, trầm giọng nói: “Nếu như bà nội nhỏ chỉ bị giam hai ngày rồi được thả ra thì sao? Gần đây bà ấy luôn cãi nhau với mẹ em, chắc chắn bà ấy sẽ không đồng ý để chú Ngọc Thanh chơi với chúng ta.”
Tư Mã Ngọc Thanh vuốt cằm, cười ranh mãnh: “Không phải dượng hiểu ý chị họ nhất sao, chị họ đến nói chuyện với dượng, bảo dượng mùa hè này đừng thả dì ra, như vậy không phải là được rồi sao?”
Lục Sênh Hạ gật đầu: “Được, chị sẽ đi nói với bố, nếu chỉ đóng cửa mấy ngày chắc chắn mẹ sẽ không thể hối cải được.”
Trong Tĩnh Tư đường, Tư Mã Ngọc Như hung hăng hắt xì một cái.
Cô ta không thể ngồi chờ chết, cô ta cần sự giúp đỡ, lựa chọn tốt nhất chính là Lục Sênh Hạ.
Cô ta phải tìm cách khiến cô bé và vợ chồng Lục Kiến Nghi xảy ra xích mích, khiến cô bé toàn tâm toàn ý đứng về phía cô ta.