Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 572




Chương 572: Nuốt xuống một con gián.

Trên đường, vẻ mặt anh đều là âm trầm.
Trở về phòng, anh ôm ngang Hoa Hiền Phương, đặt xuống ghế sô pha.
Hoa Hiền Phương dùng lực đẩy anh mấy cái: “Đừng nháo, em muốn đi tắm.”
“Cùng nhau.” Anh lại lần nữa ôm cô lên, bước nhanh về phòng ngủ.
Hoa Hiền Phương hoa dung thất sắc, đối với thân thiết kiểu này, vẫn là kháng cự: “Em chỉ muốn một mình, anh có thể không gây phiền phức được không?”
Nhưng trong lòng Lục Kiến Nghi bùng lên một ngọn lửa, làm sao có thể buông tha cô.
“Vài ngày không thu thập em, em quên mất ai mới là chồng em.”
Sau mấy lần, thân tâm Lục Kiến Nghi thư sướng, khó chịu trong lòng cũng tan đi rất nhiều.
“Cô ngốc, thành thành thật thật trả lời, trong lòng em, ai mới là chồng chân chính?”
Hoa Hiền Phương dựa vào trên người anh, hơi choáng váng: “Anh không phải là ghét nhất nói mấy lời vô nghĩa sao? Làm sao ngược lại hỏi em mấy lời vô nghĩa đây? Chồng của em ngoài anh ra, còn có thể là ai?”
Lục Kiến Nghi câu lên cằm của cô, ép cô nhìn thẳng anh: “Anh là hỏi chồng trong lòng em, ở trong lòng em, anh từ đầu đến cuối xếp hạng sau Hứa Nhã Thanh, đúng không? Nếu như để em chọn lại lần nữa, em sẽ chọn anh sao?”
Đáp án của Hoa Hiền Phương tự nhiên là phủ nhận.
Anh cũng không phải rất xứng, trước đây không phải, bây giờ càng không phải.
Nếu không phải vì con, dựa vào tình hình trước mắt, bọn họ nên chuẩn bị là kiện tụng ly hôn.
“Anh sẽ để em chọn lại một lần nữa sao?” cô hỏi ngược lại một câu.
“Nghĩ cũng không được nghĩ.” Anh không chút do dự mà nói như chém đinh chặt sắt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô dần dần hiện ra vẻ thê lương: “Cho nên điều anh hỏi đều là vô ích, không có ý nghĩa.”
Đầu mày Lục Kiến Nghi nhíu lại: “Em muốn chọn lại lần nữa sao?” Lúc nói, trong mắt lóe lên hung quang giống như sư tử, giống như cô nói sai một chữ. Thì sẽ bị xé thành từng mảnh vụn.
Bàn tay nhỏ của cô ở trong nước khua loạn, kích khởi một đám bọt nước: “Chuyện không có khả năng xảy ra, cần gì phải lãng phí tâm trạng? Nhưng, nếu như thật sự muốn có chọn lại lần nữa, em nhất định sẽ chọn một người đàn ông toàn tâm toàn ý đối xử với em, mà không phải đánh rắm bên ngoài. Nợ phong lưu, còn có hai đứa con riêng.”
Lục Kiến Nghi cảm thấy một cái nồi đen từ trên trời rớt xuống, nện xuống trên đầu anh.
Nói đến nói đi, lại nói đến chuyện của Kiều An.
Rào cản này, muốn bước qua, rất khó.
“Được rồi, muộn quá rồi, nên đi ngủ.”
Đề tài chuyển đến chỗ này, vẫn là nhanh chóng kết thúc thật tốt.
Hoa Hiền Phương thở dài: “Dù sao nhắc tới chuyện của Kiều An, anh sẽ ba phải. Không quan trọng, sau này em mặc kệ chuyện của anh, anh cũng mặc kệ chuyện của em, chúng ta tương kính như tân, nước sông không phạm nước giếng, giống như bố và mẹ.”
Lời này dường như đã chọc giận Lục Kiến Nghi, anh nổi điên nện một quyền trên bồn tắm lớn: “Em thích loại quan hệ nửa sống nửa chết này sao?”
Anh hung tợn trừng mắt nhìn cô, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nước trong bồn cũng nhấp nhô khuấy động.
Mặc dù chuyện của bố mẹ, anh chưa bao giờ hỏi đến, nhưng không có nghĩa không có chịu ảnh hưởng.
Hoa Hiền Phương cũng nhìn ra, vội vàng thay đổi ngữ khí: “Ý của em là, giữa hai người chỉ cần có có người thứ ba, hôn nhân liền xem như xong rồi, tối đa sẽ vì lợi ích mà miễn cưỡng duy trì quan hệ bề ngoài.”
Lục Kiến Nghi duỗi cánh tay ra, ôm cô vào trong lồng ngực, cơ thể dán sát cô gắt gao: “Giữa chúng ta không cho phép xuất hiện người khác.”
Hoa Hiền Phương cố ý thở dài, âm cuối kéo dài so với đuôi của sao chổi Halley còn dài hơn: “Tất cả mọi người biết em bị anh đội nón xanh, bây giờ ở trên đầu đã mọc thành một bãi cỏ xanh rồi.”
Anh vén mái tóc ướt sũng trên trán cô: “Những người ăn dưa bở đó, chính là e sợ thiên hạ không loạn, em cần gì quan tâm?”
“Em để ý! Miệng người đáng sợ, vàng nhiều, tích hao xương cốt, em không có giống anh không hề gì như vậy. Nếu như hôn nhân là một đôi giày, em hi vọng nó là hoàn mĩ, không chỉ mang thoải mái, còn có thể làm người ta vui tai vui mắt. Nhưng bây giờ, mọi người đều ở sau lưng chế giễu em, bọn họ nói hôn nhân của em là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát mục rữa. Em ở bên ngoài nở mày nở mặt, trên thực tế mỗi ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, sớm đã trở thành oán phụ nhà giàu trong truyền thuyết.”
Cô nhấc mắt nhìn anh, trong mắt phê bình nghiêm khắc và oán hận sâu sắc, giống hai mũi tên nhọn, đâm vào trong lồng ngực anh, đâm trái tim anh đau đớn.
“Chuyện của Kiều An, anh sẽ xử lý tốt.”
Anh đứng lên, ôm cô quay về phòng.
Cô kéo chăn lên, trở mình, đưa lưng về anh, không muốn để ý tới anh.
Mỗi lần anh đều sẽ dùng câu này để lấy lệ.
Kết quả, bị thiết kế con riêng cũng đã sinh ra.
Đủ thấy, anh căn bản là xử lý không tốt.
Lục Kiến Nghi nằm đến bên cạnh cô, hai tay khoanh sau đầu, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, biểu tình ngưng trọng vô cùng.
Giữa bọn họ, bị một loại khoảng cách vô hình ngăn cách, một mảnh mây mù mờ mịt bên trong chầm chậm mở rộng bao phủ, giống như muốn tầng tầng lớp lớp ngăn cách bọn họ, rốt cuộc không thấy rõ nhau.
“Cô ngốc, anh không có làm chuyện có lỗi với em, em không thể tin tưởng anh một lần sao?”
Cô lộ ra một tia ý cười giễu cợt, giám định bố con đặt trước mắt, cô muốn tin tưởng anh, cũng không có cách nào thuyết phục bản thân.
Cái này giống như nuốt phải một con gián, sống hay chết đều buồn nôn.
“Em mệt rồi, ngủ đi.”
Cô nhắm hai mắt lại.
Sau đó, hai người đều không nói nữa.
Trong phòng yên tĩnh ngay cả không khí cũng sắp ngưng trệ rồi.
Lục Kiến Nghi cả đêm đều không chợp mắt, nửa đêm nhảy dựng lên, đi phòng gym, đánh bao cát.
Cho đến sáng sớm, anh mới quay về, nằm lên giường, liền ôm cô vào lồng ngực.
Anh ôm quá chặt, giống như lo lắng nếu buông lỏng tay, cô liền biến mất, giống như trước đây.
Hoa Hiền Phương ngủ không yên ổn, mơ mơ màng màng, trong lòng một khi có chuyện, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Bị anh quấy rầy, càng không ngủ được.
“Ma vương Tu La, anh không mệt sao?”
“Mệt, hơn nữa bị nội thương nghiêm trọng, em có thể đừng tra tấn anh nữa được không?” Anh vùi đầu ở cần cổ của cô, giọng nói mơ hồ không rõ.
“Rõ ràng là anh tra tấn em.” Cô nâng chân lên, đạp xuống bắp chân anh.
“Em nếu trong lòng không thoải mái, muốn đánh muốn mắng đều tùy em, nhưng không thể để anh chịu tiếng xấu thay người khác.” Anh nắm lấy tay cô, ở trên bụng tàn nhẫn đánh mấy cái, dùng lực rất lớn, Hoa Hiền Phương cảm giác được rõ ràng dạ dày anh co rút một trận.
“Làm gì vậy, dạ dày anh thật vất vả mới điều dưỡng tốt lên, đánh hỏng thì làm sao bây giờ?”
“Không sao, dạ dày đau còn tốt hơn là trái tim đau.” Anh nhíu mày, cắn chặt răng vượt qua một trận co rút dạ dày.
Cô nhạy cảm nhận ra, vội vàng nâng tay, giúp anh xoa xoa.
“Anh thật sự có khuynh hướng tự ngược đấy.”
“Dạ dày đau cũng không chết được, trái tim đau mới có thể chết.” Giọng anh trầm thấp truyền đến trong tai cô, khiến trái tim cô tạm thời mềm mại.