Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 677




Chương 677: Quá khứ ngọt ngào.

Cô dừng lại và nói tiếp: “Khi anh họ kết hôn, rồi sẽ có con. Sắp tới sẽ cần nhiều tiền hơn nữa. Tiền tiết kiệm của anh và bác cả đã hết. Không còn cách nào khác ngoài việc bán nhà đi. Nếu như bác vẫn muốn giữ căn nhà của tổ tiên lại trong tay, rồi sau đó thiếu tiền thì tự mình giải quyết đi.”
Bác cả đã nhìn ra, cảm thấy không thể lợi dụng Hoa Hiền Phương được nữa, trong đầu cô vẫn còn ghi thù.
“Thôi được rồi, được rồi, năm tỷ tư thì năm tỷ tư vậy.”
Căn nhà đổ nát trống rỗng này cũng chẳng có lợi ích gì, đem nó cho thuê thì người ta cũng chê nó quá tồi tàn, chi bằng bán nó cho cô để đổi lấy tiền.
Ngày thứ hai, cả hai người liền đến văn phòng quản lý nhà ở để chuyển nhà.
Ngôi nhà tổ của nhà họ Hoa nằm sát vách nhà họ Thời, chỉ có cách nhau một bức tường, đó là một lý do khác khiến Hoa Hiền Phương muốn mua lại ngôi nhà của tổ tiên mình.
Cô tìm người bày trí sửa sang lại nhà tổ, còn mở ra một cánh cửa trên bức tường trong sân để cô và Thời Thạch có thể tự do ra vào nhà của nhau.
“Tương lai khi trở về Giang Thành, chúng ta sẽ sống ở đây, giống như trước đây.” Tần Như Thông có chút kích động nói.
Hoa Hiền Phương mỉm cười, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng khuyết: “Em muốn hái một quả sơn trà trong sân. Khi nào trở về, trước tiên em sẽ ăn sơn trà, rồi lại ăn thêm một quả táo.”
Sau bữa trưa, họ cùng nhau đạp xe đến hồ Nam.
Trước đây, sau khi tan học, họ thường đạp xe quanh con đường xanh mát của hồ Nam, sau đó ngồi ven bờ hồ làm bài và ngắm hoàng hôn.
Làn gió chiều khẽ lay động mái tóc của cô, mái tóc đen nhánh xõa trên khuôn mặt thanh tú của cô khiến tâm hồn anh ta không khỏi run lên.
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất kể từ khi anh ta trở thành Tần Như Thông, như thể quay ngược thời gian, trở về những năm tháng tươi đẹp.
Sau khi xuống xe đạp, họ cùng nhau nằm dài trên bãi cỏ, đợi hoàng hôn từ từ buông xuống và bao phủ lấy bọn họ.
Hoa Hiền Phương khẽ thở dài: “Con người chúng ra, khi còn bé là hạnh phúc nhất, chỉ cần lo bài vở thôi, những cái khác cái gì đều không cần nghĩ đến, khi lớn lên còn phải lo lắng đủ thứ, chẳng hạn hôn nhân, công việc, gia đình…thật quá mệt mỏi.”
“Người sống một đời, ngắn ngủi vài thập kỷ, điều bất lực nhất là em muốn sống như thế nào, không chỉ dựa vào sự lựa chọn của chính mình mà một nửa còn phụ thuộc vào ông trời.”
Tần Như Thông thở dài thườn thượt, một tia phiền muộn thoáng qua trên khuôn mặt tuấn tú.
Nếu không phải vì trò đùa của ông trời, làm sao anh ta và Hoa Hiền Phương có thể xa cách được.
Hàng mi dài, rậm dày của Hoa Hiền Phương khẽ rung lên: “Dù cho ông trời một lòng muốn chia cắt chúng ta, nhưng hiện tại chúng ta vẫn ở bên nhau. Chúng ta là bạn tâm giao, là người thân của nhau, và sẽ luôn như vậy.”
Tần Như Thông thê lương cười một tiếng, hướng ánh nhìn về mặt trời lặn phía tây.
Mặt trời lặn dần.
Ánh mắt của anh ta cũng ảm đạm.
Điều anh ta muốn là được ở bên nhau, nắm lấy tay nhau và cùng nhau già đi.
Một con chim lẻ loi bay ngang bầu trời, cất tiếng hót thê lương làm lay động cả bờ hồ.
Anh ta cảm thấy mình giống như chú chim cô đơn đó, mất đi người bạn đời yêu quý nhất, đời này chỉ có thể cô độc đến chết.
Cho dù miễn cưỡng kết hôn, trái tim cũng cô đơn và trống rỗng.
Đang chìm vào suy nghĩ, giọng nói của Hoa Hiền Phương lanh lảnh vang lên: “Anh Thạch, mau nhìn kìa, mặt trăng đang từ từ ló dạng.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay cô, và một vầng trăng sáng từ bên kia hồ mọc lên.
Anh ta lấy chiếc Ocarina từ trong túi ra và chơi một giai điệu ngẫu hứng.
Tiếng sáo du dương vang lên như tiếng đàn của thiên nhiên bên bờ hồ, những rạo rực trong lòng khiến cô như được trở lại năm mười bảy tuổi.
“Sẽ thật tuyệt nếu thời gian có thể quay ngược lại.” Cô nói với vẻ trầm lắng.
“Nếu quay ngược thời gian, không có Lục Kiến Nghi, em có muốn anh ấy không?” Tần Như Thông đột nhiên phát ra một câu, khiến cô chấn động nặng nề.
“Nếu như quay ngược thời gian, nếu như không cùng Tần Nhân Thiên trao đổi, người gả cho anh ấy là Hoa Mộng Lan, không phải em.”
“Hiền Phương, em không yêu Lục Kiến Nghi sao?” Anh ta thận trọng hỏi, giọng nói trầm thấp, giống như một cơn gió thoảng qua.
Cô mím môi không trả lời.
Cô rất ít khi suy nghĩ về vấn đề này.
Kết hôn với Lục Kiến Nghi, đối với cô mà nói, là một định mệnh không thể thay đổi, và cô chấp nhận số phận của mình.
Điều quan trọng nhất là Lục Kiến Nghi vẫn còn thiếu một khoản “nợ phong lưu” bên ngoài, khiến cô không thể buông tay.
Cô không muốn yêu anh, cũng không dám yêu anh.
“Mặt trăng đẹp quá, hôm nay không phải mười lăm sao?” Cô đổi chủ đề, không muốn trả lời câu hỏi này.
Tần Như Thông đã nhìn ra, cũng không hỏi nữa, từ dưới đất nhặt lên một viên đá nhỏ rồi ném xuống nước.
Những tảng đá nhỏ nhảy trên mặt nước, khơi dậy một vòng tròn gợn sóng.
Phía sau cây lớn cách đó không xa, có một bóng người đang ẩn nấp, không ngừng dùng điện thoại chụp ảnh bọn họ.
Anh ta tin rằng Lục Kiến Nghi sẽ rất hứng thú khi xem những bức ảnh này.
Ở nhà họ Lục, Lục Kiến Nghi vừa mới dỗ dành hai bảo bối đi ngủ.
Điện thoại reo, một email được gửi đến.
Anh mở tập tin đính kèm, nhìn thấy bức ảnh bên trong, nhíu mày…
Màn đêm từ tư buông xuống.
Hoa Hiền Phương và Tần Như Thông đi dạo chợ đêm và ăn rất nhiều món ăn vặt nổi tiếng ở Giang Thành.
Đến lúc trở về đã là nửa đêm.
Cô đi tắm rồi lăn ra ngủ.
Không biết cô ngủ bao lâu, đến khi một tiếng chuông cửa vang lên cô mới thức dậy.
Mơ mơ màng màng ra mở cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn bên ngoài, cô vô cùng sửng sốt, tưởng mình bị ảo giác, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
“Lục Kiến Nghi, sao nửa đêm anh còn chạy đến đây?”
Lục Kiến Nghi với nét mặt vô cảm, như thể có một lớp băng đóng trên mặt anh, lạnh lùng hỏi.
“Hôm nay em đi đâu chơi?” Giọng nói của anh vẫn điềm tĩnh, giống như dòng chảy ngầm trước khi biển động, chầm chậm và uy nghiêm.
Cô bước vào phòng, nằm xuống giường, giọng thản nhiên nói: “Bác gái của em đã bán nhà tổ cho em. Em đang tìm người sửa lại nhà tổ.”
“Còn gì nữa?” Một tia lạnh nhạt lóe lên trong đôi mắt băng đen sâu thẳm của anh, bầu không khí trong phòng lạnh đi nhanh chóng như âm cả chục độ.
Cô rùng mình dữ dội, theo bản năng kéo chăn bông lên quấn quanh cổ.
“Buổi chiều em cùng anh Thạch đi dạo phố, sau đó liền trở về nhà.”
Khóe môi Lục Kiến Nghi mấp máy, anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói, chỉ nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng tắm.
Hoa Hiền Phương có thể nhìn ra hắn có chút không bình thường, nhưng cũng lười bận tâm, nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi anh từ phòng tắm đi ra, Hoa Hiền Phương đã ngủ say.
Anh vô cùng giận dữ khi người phụ nữ nhẫn tâm này chẳng thèm đoái hoài gì đến anh.
Anh bất chấp tất cả, đè lên người cô, chỉ có cách này mới làm cho cô thấy anh đang tồn tại và nhớ kỹ ai là người đàn ông của mình.
Cô bừng tỉnh dậy và giáng cho anh một đòn mạnh.
Qúai lạ, vào nửa đêm, ngồi máy bay suốt vài tiếng đồng hồ, từ Long Minh chạy qua đây vì điều này à?
“Lục Kiến Nghi, em đang tới tháng, cảm thấy không thoải mái lắm. Đừng chạm vào em.”
Trước khi cô nói xong, Lục Kiến Nghi tức giận vung nắm đấm đập mạnh lên tủ đầu giường “rầm” một tiếng, bề mặt của tủ đầu giường nứt ra.