Chồng Thê Nô Cưng Sủng Vợ Tận Trời!

Chương 37: Bằng Chứng!






Khoảng một tuần sau thì Hoa Nhung xuất viện về nhà, nhưng không phải về chung cư của cô và Đào Văn mà về nhà chính Đào Gia.
Trương Ánh vì sợ con đâu nhỏ sẽ chịu cực nên cương quyết đem Hoa Nhung về ở cạnh mình, mặc cho sự phản đối của Đào Văn.
- Mẹ...! con có thể chăm sóc được cho Hoa Nhung mà người không cần phải như vậy chứ? Đào Văn vẻ mặt vô cùng cam chịu.
Trong trường hợp cần phải đàm phán với mẹ mình như thế này thì anh của cậu Đào Thuận, với khả năng chinh chiến trên thương trường, lẫn chiến trường ất sẽ nắm chất phần thắng.
Vì Đào Thuận sẽ không để tâm đến cảm xúc của ai cả, chỉ cần anh ấy không muốn thì ai cũng không lay chuyển được.

( ngoại trừ vợ anh ra).
Còn riêng cậu tỉ lệ là vô cùng thấp.

Vì sao ư? rất đơn giãn.....!Đào Văn luôn không chịu nổi nước mắt của Trương Ánh.
- Ta chỉ là quá lo lắng cho sức khỏe của con đâu nhỏ thôi...!con...!sau lại cứ ngăn cản ta như vậy.

Trương Ánh lộ ra gương mặt vô cùng ủy khuất vì bị con trai từ chối mà nhìn cậu.
- Con...! Đào Văn không thể phản bác được gì mà đành chấp nhận dọn về nhà chính Đào Gia.
Tại nhà chính Đào Gia

- Hoa Nhung cậu cẩn thận một chúc vì cậu mới vừa khỏi bệnh thôi.

Võ Ngọc đở Hoa Nhung đến ghế ngồi xuống.
- Uk...!tớ cảm ơn cậu rất nhiều và cả bác gái nữa.

Hoa Nhung nắm lấy cánh tay Võ Ngọc vỗ nhẹ vài cái.
- Không cần phải cảm ơn tớ...!vì cậu là người bạn thân đầu tiên của tớ ở thành phố này, vả lại Hoa Nhung cậu cũng giúp đở tớ rất nhiều thứ mà.

Võ Ngọc dùng ánh mắt vô cùng tự hào khi có được một người bạn rất tuyệt vời mà nhìn Hoa Nhung.
- Mà tại sao con vẫn gọi ta là Bác Gái thế nhỉ? con nên thay đổi đi phải gọi là Mẹ.

Trương Ánh trêu ghẹo Hoa Nhung.
- Dạ...!Mẹ
- Oh...!Như vậy mới phải...!rất ngoan ta rất thích.
Hoa Nhung vì câu nói của Trương Ánh mà đỏ cả mặt ngại ngùng không dám nhìn thẳng bà.
- Ha...!ha...!có gì mà con phải ngại...!bây giờ con đã ở đây với ta rồi, trên danh nghĩa cũng coi như là con đâu ta nên gọi như vậy là phải thôi! Vẻ mặt vô cùng vui vẻ của Trương Ánh nhìn Hoa Nhung lại còn nói thêm
- Ngày trước ta vốn định đưa Võ Ngọc sang đây bầu bạn với ta.

Ai ngờ thằng nhóc Đào Thuận lại nhất quyết không chịu.ánh mắt bà hơi buồn một xíu rồi lại nói tiếp
- Hơn hết ta tin sẽ không lâu là nữa thì ta lại có cháu bồng thôi.

bà khẳng định chắc nịch câu nói của mình.
Hoa Nhung nghe đến có cháu ẩm bồng của Trương Ánh thì nhớ đến việc của Tạ Kỳ Linh mà hỏi.
- Mẹ...!việc của con...!giải quyết như thế nào rồi? Hoa Nhung đưa mắt nhìn về phía Trương Ánh mong chờ đáp án.
- Sẽ không làm em dâu thất vọng.

Đào Thuận ngoài cửa đi vào nói cũng không chào hỏi hay để tâm đến ánh mắt mọi người mà ôm Võ Ngọc hôn một cái.

- Như vậy là anh đã có chứng cứ rồi sau? Hoa Nhung không quan tâm đến hành động của Đào Thuận vừa rồi mà trực tiếp hỏi lại.
Thật ra là đã quen rồi nên chả thấy có gì phải ngạc nhiên hay quan tâm đến nữa.
- Đúng đó...!con đã điều tra ra được gì rồi sau? Trương Ánh nhìn Đào Thuận
- Tất nhiên là có rồi...!Con nhất định sẽ trả lại công bằng cho Hoa Nhung và đứa con của con.

Đào Văn cũng từ ngoài đi vào đến cạnh Hoa Nhung vòng tay ôm cô vào lòng âu yếm.
- Hai đứa thật là...!chẳng xem ta ra gì nữa phải không? ta là không khí nhỉ? Trương Ánh hậm hực nhìn hai thằng con trai ôm hai đứa con dâu mà tủi thân.
- Đứa nào dám không xem em ra gì? Cứ để anh giải quyết bọn nó Đào Hùng đứng trên lầu nói vọng xuống.
Cả năm người điều bị chất giọng của Đào Hùng thu hút mà hướng mắt nhìn ông.
- Chồng à...!là tụi nó...!hai thằng con trai anh..

ăn hiếp em Trương Ánh làm nũng với Đào Hùng còn cọ cọ vào người ông.
Ôi trời! đây là người phụ gần năm mươi tuổi đây sau? là mẹ hai chàng thanh niên cao to kia hả? Chắc chắn là phải!
- Mẹ...! Đào Thuận và Đào Văn cùng nhau lên tiếng ánh mắt chả mấy ngạc nhiên mà gọi.
- Hừm...!Quay lại chủ đề chính đi...!rốt cuộc các con đã tìm ra được chứng cứ gì để buộc tội Tạ Kỳ Linh.

Trương Ánh nghiêm túc lại nhìn Đào Thuận và Đào Văn hỏi.
Đào Hùng đi đến ngồi cạnh Trương Ánh nghe một chúc về vấn đề của con dâu nhỏ.
- Chính là chiếc váy hôm đó Hoa Nhung đã xé cùng với chai nước hoa mùi hoa lài trong phòng cô ta....!đặc biệt hơn chính là đoạn video từ một máy quay của một bạn sinh viên có mặt ngày hôm đó vô tình quay lại.

- Nhưng làm sau con tìm được đoạn video đó? Trương Ánh thắc mắc hỏi.
- Trùng hợp thôi.

Đào Thuận lên tiếng
- Cái gì gọi là trùng hợp? Ánh mắt bà càng khó hiểu hơn mà nhìn Đào Thuận.
- Là vì người quay được cảnh đó có họ hàng với Dương Nhĩ.

Đào Thuận giải thích một chúc.
- Một lát con sẽ đem chứng cứ đến công an để họ xử lý vụ này.

Đào Văn nói.
Hoa Nhung từ nãy giờ im lặng lắng nghe bây giờ mới lên tiếng,
- Em muốn gặp cô ta trước khi mọi người đưa chứng cứ đến công án được không? từ sâu trong ánh mắt Hoa Nhung chỉ nhìn thấy được sự lạnh lẽo đến đáng sợ của nó.
...----------------....