Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 115




Sao lại có người vô lý như vậy, chỉ cần tôi bộc lộ một chút cảm xúc, liền nói tôi muốn gây láo loạn.

“….mọi người đều nói nữ nhân bốn trụ thuần âm, đa sầu đa cảm, dịu dàng, nhu nhược, em thoạt nhìn rất nhẫn nhục chịu đựng, nhưng khi cáu kỉnh với ta lại rất hung dữ”. Anh ta cắn nhẹ vào tai tôi, hơi thở lạnh lẽo cùng cảm giác tê dại, làm tôi hoàn tòan tỉnh táo

” Ta…..ta không phải gây láo loạn, ta hoàn toàn tức giận”. Tôi đẩy vai anh ta ra, quyết định nói chuyện nghiêm túc

“…. Tức giận cái gì?” Anh ta dừng một chút, nhíu mày nói:” sợ về sau không thể sinh con?”

Tôi cau mày, nghĩ tới vẫn đề này, làm tôi nhịn không được mà tức giận, lửa giận mọc thành cụm —- anh ta làm tôi mang thai, kết quả là nhẫn tân mang thai nhi vừa thành hình đi làm mắt trận, còn lừa tôi về sau sẽ có đứa trẻ khác, nếu tử cung……cùng lấy ra, đối với tôi sẽ tổn thương rấtớn, về sau còn có thể có đứa trẻ khác ở đâu?

Giang khởi vân cau mày, bóp cằm tôi, nhìn chằm chằm nói:” nói không lừa em, thì em không tin…….khi nào thời điểm tới, em sẽ biết, nếu ta thật sự muốn đối xử với em tàn nhẫn, hà tất gì ta phải dỗ dành em, ta có hàng trăm phương pháp giam giữ em lại, làm em ngoan ngoãn, coi em như một công cụ, hà tất gì phải lừa em”

Tôi cắn môi, nghẹn uất trong tim:” anh cũng biết đối xử với tôi tàn nhẫn sao..”

Anh ta thở dài nói:” mộ tiểu kiều, lúc em 16 tuổi chúng ta đã kết minh hôn…..đêm đó, khi làm tình, em run rẩy, sợ hãi, đến nỗi giọng nói khản đặc đi, ta lại không nhẫn tâm tiếp tục, mới đợi đến hai năm sau để em quen dần với âm khí…..nếu ta thật sự muốn đối xử với em tàn nhẫn, hai năm trước đã không màng đến sống chết của em rồi”

” …..anh hiện tại cũng không màng đến sống chết của tôi”. Tôi thấp giọng oán trách anh ta một câu

Ginag khởi vân cười khúc khích ” sống chết như thế nào, em không phải thê tử của ta sao ….nhưng ta lại không nghĩ được, em lại để ý đến chuyện sinh con như vậy, ừmmm, như vậy là tốt”

“…”

” Em làm gì với hai cái gối đầu?”

” …..để cho anh ngủ thoải mái hơn, nơi này nhỏ bé như vậy, không so được vớ âm cảnh thiên cung của anh”.

Anh ta giơ tay, chiếc gối rơi xuống đất:” không cần”

Anh chàng này quả thật……nửa câu dễ nghe đều không có.

Ở trên giường da thịt cọ sát, anh ta không lạhh lẽo như ngày thường, mà ngược lại, có chút thô bạo, hôn môi cùng âu yếm không hiệu quả, anh ta sẽ khó chịu cau mày

“…sao lại khó khăn vậy”

Tôi lặng lẽ trợn mắt:” tôi đang bị thương, cần phải tĩnh dưỡng một tháng, đế quân đại nhân giơ cao đánh khẽ, cho tôi còn nghỉ ngơi”

“Hừ.”

Anh ta buông tôi ra, tưởng anh ta thật sự buông tha cho tôi, vừa mới chuẩn bị ngủ, trước ngực truyền đến một trận ẩm ướt lạnh lẽo.

Một chút lạnh lẽo ẩm ướt không ngừng lưu luyến trên da thịt, lực không nhẹ, không nặng, giống như hò đá nhỏ ném xuống hồ nước vậy, làm thân thể tôi từng chút từng chút gợn sóng.

Ngón tay của anh ta mang theo điện tê tê dại dại, từ cột sống chạy lên đầu, lại chậm rãi rải rác khắp người tôi.

Kiểu thân mật này có một chút làm lòng tôi uất nghẹn, có lẽ giữa hai người dùng hành động thân mặt này, có ích hơn lời nói, lùi một bước, tiến một bước, hơi thở quen thuộc dây dưa sa vào nhau

Tê tê dại dạ ăn mòn lý trí, ngón tay của anh ta rút ra được một sợi tơ nhớp dính, tôi nghe được anh ta cười đắc ý nói:” tiểu kiều, vợ ta……em như vậy còn muốn nghỉ ngơi sao?”



Trước mặt anh ta, tôi thật yếu đuối, không hề có tôn nghiêm

Đặc biệt là lần này.

Anh ta có thể tùy tiện lưu lại dấu vết trên người tôi, làm tôi ở dưới thân thể anh ta hoá thành một vũng nước.

Nhưng may mắn là anh ta nhớ tôi bị thương, nên không có làm quá

Hơn nửa đêm, tôi bị anh ta lăn lộn đến không ngủ được, đồng hồ báo thức vang lên, tôi xoay người ngồi dậy, sau đó đầu tôi choáng váng, súyt đập mặt vào tường

“……em làm gì?” Giang khởi vân không vui, kịp thời duỗi tay đỡ lưng tôi.

” Bố tôi…..” Tôi xoa huyệt thái dương nói:” trình bán tiên nói hôm nay sẽ trừ tà cho bố tôi…tôi muốn dậy sớm để chuẩn bị”

Tôi ngủ ở bên trong, giang khởi vân nằm phía ngoài, khi tôi bò qua người anh ta, có một ít thứ dính nhớp tuôn ra…..không có từ nào diễn tả, nó thật sự đang chảy ra.

Đầu của tôi sắp nổ tung, anh ta không ăn ngũ cốc, không giống người thường, nên không biết mệt mỏi, chỉ cần thấy thoả mãn

Làn sóng lạnh băng theo bắp đùi cùng da thịt thong thả trượt xuống, khiến ánh mắt anh ta đờ đẫn, ánh mắt vàng sẫm phảng phất rung động,

Chúa ơi, đừng đến nữa.

“… Tôi, tôi sẽ đi tắm ngay bây giờ.” Tôi xấu hổ, bộ não đều biến thành hồ nhão



Bởi vì sáng sớm vẫn thẹn thùng, nên tôi không dám nhìn giang khởi vân

Anh ta khuân mặt vô cảm gật đầu với anh tôi, anh tôi không nói gì, lại gần sát bên tôi thấp giọng nói:” em có thu thập hắn không? Có giáo dục hắn tốt không? Có làm hắn không thể xuống giường không?

Tôi gật gật đầu:” à…..em bị anh ta thu thập”.

Anh tôi vẻ mặt, sắt không biến thành thép, gần như coi thường tôi, lắc đầu thở dài cầm chìa choá đi lái xe.

Tôi cầm 6 con gà trống hỏi:” anh, chúng ta làm thế nào để nhét mấy con gà trống này vào trong xe? Dùng thùng giấy có được không, không thì thế nào mang đến bệnh viện?”.

Bênh viện renhe là một bệnh viện tư nhân cao cấp, môi trường ở đây tốt như một khách sạn 5 sao, cấm không được mang theo con vật tới hỏi thăm, tôi trong tay cầm 6 con gà, vào thế nào được?”.

” Ừ, được, tôi qua anh với trình bán tiên cũng thảo luận, làm thế nào để đi vào”. Amh tôi lo liệu trước

Trình bán tiên hôm nay mặc áo dài, nhìn khuân mặt trắng trẻo của hắn, thật khó tin được hắn chỉ là bán tiên, giang khởi vân nói hắn là quỷ hồn của minh phủ bị mất tích.

Hắn lái một chiếc xe hỏng, tội thật không rõ, hắn một lần trừ tà sẽ kiếm được,20 triệu, vì sao lại thích những đồ vật tung toé rách nát, hư hỏng này? Nhà cũng hỏng, xe cũng hỏng, may mắn, quần áo không hỏng, bằng không bảo vệ sẽ không cho hắn vào cửa.

” Tiểu kiều, em cầm gà tới hàng rào phía tây, chờ chúng ta”. Anh tôi phân phó

Tôi đỏ mặt, cảnh này thật buồn cười, tay cầm 6 con gà trống đứng ngoài hàng rào. Nhưng người đi đường còn hỏi:” cô gái, cô đây là cần trống sao?”

Còn có một số người cầm điện thoại chụp ảnh, nhưng máy ảnh của họ đã bị giang khởi vân thi pháp che lại

Trình bán từ từ chạy đến, anh tôi trèo lên một cái cây cạnh hàng rào, tôi đứng xem hai người bọn họ cầm 6 con gà trống thả vào trong.

May mắn, nhưng con gà này thật khôn khéo, chỉ mới cách vỗ cánh vài cái, chứ không kêu bậy.

Tôi thật không rõ, gà trống làm thế nào có thể trừ tà?

Giang khởi vân nhẹ nhàng nói:” em không hiểu…”

“Đương nhiên là không hiểu…..”