Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 152




Tôi sắp khóc đến nơi rồi, tôi không có quay đầu lại … chỉ là phản xạ có điều kiện nghiêng đầu một chút cũng không được sao?

Tôi nghe nói khi gặp một bầy sói, nếu con sói đầu đặt lên vai, là ngàn vạn lần không thể quay đầu lại, bởi vì một khi quay đầu lại, phần cổ yếu ớt nhất sẽ hoàn toàn bị bại lộ ở dưới hàm răng sắc nhọn.

Cái miệng to lạnh băng, kinh tởm này, hẳn là cũng chờ cắn một phát đứt cổ tôi?

Ở trước ngực tôi, cơn đau dữ dội bắt đầu trở lại, máy chảy ra ngoài một chút.

Phía sau quái vật đột nhiên buông lỏng vai tôi ra, lẩm bẩm nói: thứ tội…… Thứ tội….

Nó buông lỏng tôi ra, tôi lập tức run rẩy chạy về phía trước, phía sau có một vài ác quỷ khặc khặc khặc cười quái dị, thật đáng sợ…..

Tại sao tôi lại rơi tới đây?!

Tôi không làm chuyện gì xấu!

Nơi này toàn một màu đen, xung quanh tất cả đều là quỷ khí lạnh băng, còn có quái vật và ác quỷ ở bên cạnh tôi bay tới bay lui, một bóng quỷ sai cũng không thấy, thậm chí còn có cả những ác quỷ cho nhau gặm nhấm, cũng không có người quản

Tại sao tôi phải đi con đường đáng sợ như vậy?!

Chẳng nhẽ bởi vì hai năm trước tôi không chết, hại rất nhiều người hy sinh ở cái pháp trận kia, cho nên nghiệp chướng này tính lên đầu tôi sao?

Nhưng tôi không biết … Giang khởi vân cái gì cũng không nói với tôi

Tôi nuốt nước mắt chạy về phía trước, xung quanh giống như một đường hầm sâu thẳm, phía trước xuất hiện một chút ánh sáng, là lối ra!

Trong nháy mắt, tôi liền muốn lao ra, chỗ đó xuất hiện một cơn gió phần phật, tôi lập tức dừng bước chân, những quỷ hồn phía sau tôi bị thu hút, bọn chúng dường như không vây quanh tôi cười quái dị nữa, đều hướng phía cửa lao ra.

” Banh!!!” Một chiếc dìu lớn cửa hầm dáng xuống, những quỷ hồn bị chia năm xẻ bảy, lưỡi rìu xẹt qua mũi cùng ngực rôi, xé rách quần áo trước ngực tôi.

Tôi sợi đến mức xụi lụi, ngơ nhác nhìn một tiểu thần của minh phủ xuất hiện trước mặt tôi.

” Ôh…… Ngươi thật sự tránh thoát được đạo thứ nhất của hình phạt…… Xem ra ngươi không xấu…..” Tên đầu trâu nhìn tôi ồm ồm nói

Nước mắt tôi trào ra: “… Ta chưa làm qua chuyện xấu.”

” Sao ngươi lại từ đường ác quỷ đến minh giới?” Đầu trâu khó hiểu hỏi:” nơi này chỉ có những người có nhiều tà khí mới rơi vào, ở bên trong sẽ bị thực tà quỷ, thước quách gặm nhấm, ngươi sao lại không làm sao?”

Thực tà quỷ, thước quách là gì?

Khuân mặt sung vù vừa nãy là thước quách à, trong truyền thuyết lấy ác quỷ nuôi thực quái vật.

Tôi cẩn thận trả lời:” tôi rơi vào sào huyệt của vạn quỷ, cho nên người đầy tà khí"”.

Đầu trâu dường như hiểu được, vì vậy tôi hoàn chỉnh bước ra đường ác quỷ

Tôi nhẹ nhàng thở ra, vừa định hỏi đường một chút, liền thấy hắn lần nữa dơ rìu lớn lên, một dìu bổ xuống.

Trận gió phần phật làm mặt tôi đau nhói, nước mắt vừa rồi khô, bây giờ lại tràn ra lần nữa

” Ôh? Người tại sao còn chưa rời đi?” Đầu trâu quay lại nhìn tôi một cái:” hoàn chỉnh hồn phách qua đây như ngươi thật là hiếm thấy, ngươi vẫn là nhanh đi đi, bị tà khí ảnh hưởng lâu quá, ngay cả khi nguoei đầu thai thì cũng sẽ nhiệm bệnh lao”

” Ta muốn hỏi đường xuống hoàng tuyền…..đến đó thế nào……”

Đầu trâu lắc lắc một phần còn lại của chân tay trên lưỡi rìu, tứ chi bị rách nát, khiến tôi che miệng buồn nôn.

” Ngươi đi theo con đường này đi thẳng đến phía trước, sẽ nhìn thấy quên đài! Đến nơi đó sẽ biết”.

Tôi không dám hỏi nhiều, liều mạng chạy theo con đường phía trước.

Nơi này thật đáng sợ, giang khởi vân lại ở chỗ như này sao?

Tôi nhìn dưới chân vực sâu sương mù vô tận, còn phía trước là cao ngất nhưng ngọn núi trùng điệp, minh giới rốt cuộc lớn đến thế nào?

Hẳn là giống cửu trùng thiên, có vô vàn, vô biên khái niệm?.

Quên đài cao nhất trên một mảnh rộng lớn bình nguyên, tôi mờ mờ thấy được mặt nước lấp lánh, là hoàng tuyền sao?

” Ơ, tại sao ngươi không xếp hàng!” Một nữ nhân nổi giận đùng đùng hét lên với tôi:” xếp hàng uống mê hồn camh”

Nữ nhân mặc trang phục cổ xưa, cổ tay vén áo lên lộ ra hai cánh tay, bên cạnh có hai quỷ sai giúp cô ấy múc canh, còn cô đứng ra lệnh.

” Có thể không uống được không”? Tôi cẩn thận hỏi.

” Không uống”? Khuân mặt xinh đẹp rùng mình, chỉ ra phía sau:” không uống quỷ sẽ có kết cục như thế này, đặc biệt là loại quỷ tới từ đường ác quỷ như ngươi”.

Phía sau cô ấy là một loạt quỷ không uống mê hồn canh, một đám đều khuyết không thầy đủ, chắc là bị thước quách gặm nhấm, hoặc bị đầu trâu chém.

Quỷ hồn bị móc sắt khoá hai chân, quỷ sai dùng ống đồng cắm đến cổ họng, thô bạo đổ canh xong đá đi.

…… Mỗi ngày lượng công việc quá nhiều…..nhóm quỷ sai hẳn rất khó chịu……

” Ngươi nhìn thấy không? Ngoan nhoãn uống đi?” Nữ để tử đưa cho tôi một chén canh.

Chén này có mùi rượu, tôi nhíu mày hỏi:” có thể không uống được không? Giang khởi vân nói ta đi đến hoàng tuyền chờ anh ấy, không nói để tôi uống cái này….”

“Giang khởi vân là ai?”

” Đế quân đại nhân của các ngươi…”

Nữ nhân sửng sốt một lúc, mắng:” ngươi là kẻ điên sao? Đế quân đại nhân sao có thể làm rối loạn quy củ minh giới? Hơn nữa, sao có thể quản một người phàm uống canh”

” Là sự thật, ta có chương ngọc —-” tôi đưa tay lên sờ, trước ngực đã không còn danh chương, chỉ có một vệt máu

Nữ nhân hầm hực nói:” nói lung tung, các ngươi đều từ đường ác quỷ tới, một đám đều là người xấu! Ngươi tới đây, ta cho ngươi uống canh”.

Tôi sợ lùi lại, mê hồn canh uống liền sẽ quên đi, tôi đã quên lời anh ta, liệu anh ta có đánh tôi không?.

Quỷ sai vuốt cằm nói:” mạnh bà, ta thấy quỷ hồn này rất kì lạ…..từ đường ác quỷ tới, sao có thể hoàn chỉnh như vậy? Ngưoi xem, thân thể cùng tâm trí của cô ấy đều tốt, hơn nữa trước ngực còn chảy máu, nào có quỷ hồn nào chảy máu đâu? Cô ấy tại sao lại giống người sống?”

Mạnh bà nhíu mày hỏi tôi:” ngươi tên gì?”

“Mộ Tiểu Kiều.”

Mạnh bà nghiêng đầu: “… Trước ngực ngươi tại sao lại đổ máu?”

Tôi nào biết tại sao? Dù sao vẫn luôn chảy máu!.

Cô ấy đi lên, kéo quần áo rách rưới của tôi nói:” để ta nhìn xem…..”

Quần áo bị xé rách, cô ấy nhìn tôi hoài nghi nói:” ngươi có vãn sinh bất diệt huyết chú! Ngươi là người nào?”

” Ta là giang….. Là minh hôn thê tử của đế quân….” Tôi nhìn trước ngực mình xem cái gì chú, tôi chỉ thấy thật là nhiều máu.

Mạnh bà hoảng sợ:” khó trách ta nghe tên ngươi thấy quen tai…… Chúng ta nói chuyện phiếm đã nghe đến tên ngươi, ngươi sao lại thành ra bộ dạng này?”

” Ngươi co thể cho ta đi trước được không? Ta sợ đến muộn, giang…..à, đế quân đại nhân sẽ tức giận”.

Nói không chừng anh ta sẽ thật sự đánh tôi.

Mạnh bà gật đầu nói:” có thể, có thể, nhưng ngươi phải khoác cái áo tơi này ngồi bè trúc, bởi vì ngươi không uống canh, không thể đi qua cầu nại hà”.

Tôi nhìn bè trúc dưới con sông, những u hồn giam cầm dưới mặt đất, nhìn những người ở trên

Tôi nhịn không được mà hỏi:” bọn họ tại sao lại ở dưới đấy sông?”

Quỷ sai bĩu môi nói ;” không muốn uống mê hồn canh, si tình người thương, muốn ở chỗ này ngàn năm, si mê lưu luyến người đi qua cầu nại hà ba lần, mới có thể mang theo kí ức chuyển thế, tiểu nương nương ngươi quấn kĩ áo tơi, đừng để bọn họ phát hiện ra ngươi, nếu phát hiện chúng ta mở cửa sau, bọn họ sẽ lật thuyền, kéo ngươi xuống”

Trời ơi, tôi thu nhỏ người lại, ngồi trên bè trúc, dùng áo tơi che đầu lại.

Nơi này thật đáng sợ….. Thế gian người thân tình thanh sắc, theo đuổi dục vọng, nơi nào sẽ tin tưởng có luật pháp khắc nghiệt như vậy, thiện thưởng ác phạt.

Bè trúc dần dần cập bến, bên cạnh tôi, quỷ sai đội nhiên bò lên bè, tôi đang buồn bực, áo tơi trên người đột nhiện bị nhấc lên ném xuống sông!

“Ahhhhhh-!!” Tôi co rúm lại vì kinh hoàng.

Trước mặt tôi có mộ mảnh huyết sắc long văn ở quần áo, sau cổ tôi bị một bàn tay to lạnh nhấc lên.

“… Mộ, Tiểu, Kiều!”