Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 200




Ngữ khí này có chút cổ quái, nói chung nam nhân lời nói đều ngắn gọn dứt khoát, đặc biệt thời đại internet, điện thoại muốn gửi tin hiếm khi gửi một câu thật dài, đều tách ra gửi

Hơn nữa cái đầu bị vặn như vậy, xương cổ hẳn là đều gãy? Người bình thường đầu chỉ có thể xoay 90°, làm sao cằm có thể bị vặn tới sau vai được?

” Này, đây là thần quái chụp hay ảnh là người thật …. Ta nhìn thoáng qua sợ tới nhảy lên “. Giáo viên tiểu uông đứng cạnh cửa run bần bật.

Chồng cô ấy cũng mặc quần áo ngủ tới, đỡ bả vai cô ấy nói:” nếu không chúng ta báo cảnh sát? Bị ăn vạ thế này thật phiền”.

Giáo viên tiểu uông lắc đầu nói:” báo cảnh sát nên nói thế nào? Hơn nữa tiểu khách điếm của chúng ta vừa mới mở……”

Người làm ăn sợ nhất thị phi kiện tụng, cô ấy lại có chút khác hẳn với đam mê thường nhân, nếu cảnh sát muốn lục soát nhà ở, như vậy càng xấu hổ, chỗ này chuyền ra ngoài cô ấy cũng không thể kinh doanh

” Giáo viên tiểu uông, cô đưa cho tôi bức ảnh này, id cùng số điện thoại của người này, tôi giúp cô tìm người tra”. Tôi nhìn cô ấy nói

“Được được được! thật sự cảm tạ hai người!” Giáo viên tiểu ông vội vàng gật đầu.

Chồng cô ấy khuyên cô ấy về phòng,tôi đem ảnh chụp cùng tin nhắn gửi cho anh tôi và thành túc Thúc thúc.

Anh tôi gọi điện ngay lập tức:” wow, Tiểu Kiều, Anh cho rằng em cùng chồng đi hưởng tuần trăng mật, sao lại đi bắt quỷ, quá chuyên nghiệp? Con quỷ nào không có mắt, tới quấy rầy các em Bạch bạch bạch”.

“….. Anh không thể nghiêm túc sao?”

“em và Giang Khởi vân ở bên nhau hẳn là không cần anh tới cứu giá chứ? Nếu không về nhà sớm, chúng ta sẽ mời thành túc thúc thúc tới hỗ trợ kiểm tra?”

” Đã gửi cho thúc thúc, chúng em vẫn đang ở phố cổ”.

” Ừm! Có muốn anh tới đón các em không?”

” Muốn! Em không muốn ở đây qua đêm, Giang khởi Vân chọn cái phòng thật nhiều a Phiêu, Tuy rằng đã tiễn đi hết, nhưng em làm sao dám ngủ”.

” Được rồi được rồi, gửi vị trí đấy, anh lập tức tới”. Anh tôi haha cười cúp điện thoại.

Tôi thà ngủ một đêm ở trên xe, cũng không muốn ở chỗ này một đêm

Giang khởi vân nhìn kĩ mấy bức ảnh, đột nhiên hỏi tôi:” đây là tự chụp ảnh sao? Đầu vặn ở góc này, tay cũng xoắn sao?”

Bức ảnh kia có điểm khiếp hoảng, tôi không dám nhìn kĩ, sau khi anh ta hỏi tôi, tôi dùng tay thử, lắc đầu nói:” bình thường tay không thể chụp được như vậy, có thể là bạn gái hắn chụp? Giáo viên tiểu uông nói hắn dẫn theo bạn gái, hẳn là ở cùng một chỗ.”

“Hẳn là gộp với bạn gái hắn cùng nhau tra”. Giang khởi vân nhàn nhạt nói, giơ tay nhéo quyết, chẳng mấy chốc trong phòng nổi lên một trận gió

Một vị thanh y quỷ hướng giang khỏi Vân hành lễ, Giang Khởi Vân không nói gì chỉ đem điện thoại của tôi đưa cho, vị kia xem gật gật đầu rồi biến mất.

Tôi sững sờ hồi lâu: “… Anh, thường ngày phân phó cho thuộc hạ, đều dựa vào hiểu ngầm sao?”

“có Vấn đề là sao?”

“Không, không … chỉ là cảm thấy bọn họ không dễ dàng.”

khó trách Tiểu quỷ sai vừa nghe đến tên Giang Khởi Vân liền run lên…… Nói vậy tôi cũng có điểm nhớ hay Tiểu quỷ sai.

” Khởi Vân, chương Ngọc chưa tìm thấy sao? Có phải tôi đã đánh mất một vật rất quan trọng?” Lòng tôi xúc động.

” Rất quan trọng, đây là tỉ ấn minh phủ, ở một thời điểm nào đó có thể tương đương với dấu ấn, em có thể Triệu Hoán quỷ sai hoặc Hắc Bạch vô Thường, nên biết quan trọng tới mức nào……. Nhưng lần này không trách em”. Giang Khởi Vân trầm giọng nói.

Rơi vào vạn quỷ xào huyệt, tôi đã chịu tà khí xâm thể, máu chảy gần như cạn kiệt, không biết có phải bị lưỡi dao tà khí cắt đứt không, sau lại rơi vào con đường ác quỷ, vội vàng chạy trốn, vẫn luôn bị ác quỷ đùa giỡn truy đuổi, thiếu chút nữa bị thực tà quỷ Quách thước gặm nhấm.

Lúc đó tôi căn bản không không rảnh bận tâm tới chương Ngọc, bị rơi lúc nào tôi cũng không biết.

Hóa ra chương Ngọc này quan trọng như vậy, là tỉ ấn của anh ta, anh ta đem đồ vật như vậy treo trên người tôi, lại đi tôi đánh mất.

” ….. Tôi xin lỗi!” Tôi ảo não muốn chết, tôi chỉ nhớ một tay bảo vệ bụng nhỏ, tôi lại không nhớ một tay giữ chặt chương ngọc?

” Đã nói không phải em sai”. Giọng nói anh ta có chút không kiên nhẫn.

Anh chàng này là cái loại có một không hai, thích nghe thì nghe, nói lại hơn một lần liền không kiên nhẫn.

Khả năng anh ta cũng thật phiền não về vấn đề này, tôi cắn môi không dám nói lại

” Mộ tiểu kiều”. Anh ta kéo tôi ngồi trên đùi anh ta

“…. Chương Ngọc có thể rơi vào tay người khác hoặc rơi vào không gian đặc biệt, ta tạm thời cảm nhận không được, đây không phải vấn đề của em, Em chỉ cần bảo vệ tốt chính em là được, không còn chương ngọc, có nhiều thời điểm cần chính em bảo vệ bản thân”. Anh ta cau mày nói.

Tôi gật đầu, kỳ thật hiện tại tôi sợ nhất không phải là quỷ, mà là những hàng thi ghê tởm đó

Những luyện thi nhân đó còn muốn bắt sống tôi, nghe bọn họ nói những lời đó, nếu tôi bị bắt, kết cục thật là khủng khiếp.

Điện thoại trên mép giường rung lên hai lần, thành túc thúc thúc hiệu quả siêu cao, thúc thúc tra được thông tin đã gửi lại đây.

Người ở đây là họ nhiếp, bạn gái họ điền, hai người hiện tại ở cùng nhau, thành túc thúc thúc từ công ty viễn thông tra được ký lục( nhật kí), mấy ngày nay, Nam tử họ hiếp kia chỉ gọi tới một số điện thoại, chính là gọi cho giáo viên tiểu uông yêu cầu bồi thường.

Tôi nhận được vị trí mà thúc thúc tôi đã gửi qua điện thoại, là một thị trường bán sỉ thủy sản, Nam tử cùng bạn gái kinh doanh một công ty bán sỉ thủy sản, ngày thường hai người sống ở lầu 2.

Chúng tôi tới nơi này đã là đêm khuya, thị trường bán sỉ thủy sản nằm giữa khu phố Cổ, ở khu ngoại thành hậu cần mậu dịch có một khu vực chuyên môn làm thủy sản bán lẻ, bên trong đều là tòa nhà độc lập lưu trữ, thuận tiện cho lưu trữ cá đông lạnh.

Chúng tôi đến đến, thành túc thúc thúc đã mang theo người im ắng đứng ở ngã tư chờ.

” Bức ảnh kia là người đã chết, Đồng Tử giãn to, trong mắt nhìn lên trên, ta liền trực tiếp dẫn người tới, có cần phá vỡ cửa hoặc gì đó không?” Thành túc thú Thúc vừa nhìn tôi, vừa cảnh giác nhìn về phía Giang Khởi Vân

Anh tôi đơn giản giới thiệu:” thúc đừng nhìn, đây là phu Quân Tiểu Kiều”.

Thúc thúc nhìn giang khỏi Vân gật đầu, giang khỏi Vân liếc mắt một cái coi như đáp lại, ngay sau đó nhìn về những tòa nhà trong đêm đen.

Trong không khí đâu có mùi cá nhàn nhạt cùng hơi thở sương băng, anh tôi điện thoại rung lên, móc ra vừa thấy, thủ Thi nhân rừng già gửi tin nhắn tới.

” Ta nhìn thấy các ngươi! các người tới nơi này làm gì? máu đi đi”.

anh tôi ngạc nhiên đưa điện thoại cho chúng tôi xem, anh quay đầu nhìn bốn phía, đều trùng trùng những nhà kho lưu trữ, lúc này một mảnh đen như mực,người khác có thể thấy chúng tôi, nhưng chúng tôi không thể thấy người khác

Loại cảm giác này thật đáng sợ, rừng ra không phải đi chốn luyện thi nhân sao? Sao lại trốn đến thị trường bán sỉ thủy sản?

Hơn nữa, Hắn khẩn trương như vậy làm gì?