Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 266




Trong sân ngồi đủ bốn đời con cháu, ngoại trừ những người khác gọi không về, còn lại đều có mặt đầy đủ.

Thái gia gia biết chuyện này không thể tìm tôi gây rắc rối, bởi vì ông đã từng nhìn thấy chương ngọc trên cổ tôi, những người khác trong gia tộc đối với đối tượng minh hôn như tôi không hiểu gì, nhưng ông lại biết rất rõ ràng

Mẹ của Mộ Vân Lượng nhìn tôi quát:” Vân Lượng rất đơn thuần, dễ dàng bị bằng hữu dẫn dắt bước vào con đường xấu xa, nhưng các ngươi là họ hàng, vì sao nó và ngươi cùng ra ngoài, cuối cùng nó lại bị chết thảm như vậy? Mà ngươi lại không sảy ra chuyện gì? Còn có thể bụng lớn trở về nhà, nhà ta đều cùng ở trong vòng tròn, đều biết minh hôn là chuyện giữa hai người âm nhân, ngươi hầu hạ âm nhân kia chẳng những không chết, lại còn mang thai, đứa nhỏ này rốt cuộc là con của ai? Chuyện minh hôn của ngươi là lừa gạt chúng ta, đứa nhỏ này chắc chắn là ngươi cùng nam nhân xấu xa nào đó làm loạn tạo nên”.

Bà ta một bụng hoả khí kìm nén không được, nói chuyện rất khó nghe, tôi cũng nhịn không được mà nhíu mày:” ngươi nói chuyện nên tôn trọng người khác”

” Tôn trọng? Tính ra ta là trưởng bối của ngươi, nhưng chúng ta không phải anh em ruột thịt, còn phải khách khí với tiểu nha đầu như ngươi sao, còn ngươi đối với chúng ta thế nào? Ngươi dẫn dụ con trai ta ra ngoài, hại nó chết thảm…..”

“Đủ rồi!” Tôi nghe không trôi, kêu tôi dẫn dụ Mộ Vân Lượng ra ngoài?

Hắn làm gì với tôi? Cách bao tải dùng đầu vùi vào ngực tôi cắn, đau muốn chết, hắn còn vừa lẩm bẩm vừa an ủi, trong đầu toàn là tà dâm u mê!

Quả thật biến thái!

Nhưng trước mặt những người trong gia tộc, tôi không thể nói những lời này, thật mất mặt.

Tôi áp xuống hoả giận, cố gắng làm dịu giọng hết mức:” Mộ Vân Lượng cùng người ngoài bắt cóc ta, ngươi là mẹ, không tự trách mình, không dạy được con, còn tới trách ta? Mộ Vân Lượng tốt đến cỡ nào, mà nói ta dẫn dụ hắn? Ngươi chắc không biết đam mê biến thái của hắn đâu? Chi bằng ngươi gọi hồn hắn lên hỏi, xem đầu óc hắn có cái tư tưởng gì xấu”

” Gọi không được”. Mẹ của Mộ Vân Lượng kích động, hét vào mặt tôi:” có phải ngươi dùng tà pháp gì, chúng ta gọi hồn không được! Hiện tại chết không có bằng chứng, chúng ta cũng không thể tìm thấy hồn của nó…..”

Anh tôi không kiên nhẫn quát:” hắn bị lột da định hồn, còn bị luyện hoá thành tà vật, sao có thể gọi hồn về? Hắn trở thành quân cờ trong tay người khác tới hại chúng ta, cuối cùng bị người âm ty bắt, ngươi tìm chúng ta gây rắc rối được lợi ích gì? Không có não à? Còn không biết xấu hổ nói mình là người trong vòng tròn? Có thấy mất mặt không?”

” Nhưng con trai ta chết không rõ ràng……” Bà ta hét lên như điên:” ai giết hắn! Ta nên tìm ai báo thù? Các ngươi không phải anh em họ hàng sao? Vì sao nó chết các ngươi không đau khổ? Nhà này còn có thân tình sao?”

Thân tình? ( Tình cảm gia đình)

Uớc chừng tình cảm thân tình của Mộ Gia là đạm bạc nhất, thái gia gia chỉ quan tâm đến vợ mình, cùng vợ sinh những đứa con, ngay đến cháu đích tôn, chắt trai, và đồng trang lứa ông cũng không quan tâm.

Mộ Vân Lượng chết thật đáng thương, nhưng trách ai bây giờ?

Hắn mắc lỗi, nhảy xuống hố lửa, bị coi như quân cờ.

” Con trai ta biến mất! Lại còn chết thảm! Trong nhà lại còn rất lâu sau mới báo cho ta biết! Mộ Thành Túc đưa ta đi xem thi thể …. Một thi thể màu đen đóng băng! Giống như một khối thịt khô để nằm trong đủ đá! Các ngươi biết ta đau khổ thế nào không? Hai mí mắt không có, tròng mắt lồi ra, như vậy nhắm mắt thế nào được! Hu hu hu…..”

Bà ta ôm ngực đau khổ, tức giận không có chỗ nào trút, hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi, nói chuyện logic lộn xộn.

” Ngươi nói con trai ta hại ngươi? Có mà ngươi hại con trai ta thì có? Ba năm trước, âm nhân kia vì sao không giết ngươi, ngươi là yêu tinh hạ sinh ra dáng vẻ này,! Thật là được truyền lại từ mẹ ngươi! Năm đó ba ngươi vì mẹ ngươi, dám uy hiếp thái gia gia sẽ diệt tộc, đại nghịch bất đạo như vậy sinh ra đứa con cũng là yêu nghiệt tai hoạ của gia tộc! Tận mắt nhìn thấy anh họ chết thảm, ngươi không có chút gì đau khổ sao?”

Bà ta chĩa thẳng vào tôi mắng, không chút nào để ý đến khẩu nghiệp.

Tuy rằng tôi rất tức giận, nhưng tôi chưa bao giờ cùng người khác cãi nhau, hỡn nữa bà ta bây giờ còn đau khổ điên cuồng, một kiểu trút giận cực độ, cùng bà ta cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng nghe đến bà ta mắng bố mẹ tôi, tôi tức giận đến ngực phập phồng.

Anh tôi đặt tay lên ghế của tôi, phòng trường hợp bà ta nổi điên xông tới:” đau khổ? Con trai ngươi đánh ngất Tiểu Kiều, chụp bao tải đứa ra khỏi nhà, cùng người ngoài trói nó lại, may mắn con trai bà cưỡng chế lại được, có tâm sắc nhưng không có tâm dục, nếu không tiểu kiều đã bị hắn phi lễ, ngươi hiểu chưa? Lúc đó, ai tới thay chúng ta đau khổ”?

” Ba ta nằm bệnh viện hơn nửa năm, cần 10 triệu viện phí, cũng là ta và Tiểu Kiều tự mình gánh vác, Tiểu Kiều mang thai còn phải tự mình đi bắt quỷ trừ tà, còn chết đi sống lại một lần, ngươi lại bắt chúng ta phải đau khổ?”

” Con trai ngươi tâm tư biến thái, chấp nhận tà ma ngoại đạo, phản bội gia tộc, cuối cùng chết thảm, cái này gọi là trừng phạt đúng tội! Con trai người là cái gì? Vì sao muốn chúng ta phải đau khổ”?

” Hắn đối với Tiểu Kiều một đầu đầy ý niệm dơ bẩn! Chết tiệt, ngươi nói đến anh em họ hàng, lúc hắn muốn chiếm giữ Tiểu Kiều, sao không nghĩ đến anh em họ hàng? Nếu hắn thực sự làm tổn thương đến Tiểu Kiều, kể cả hắn không chết dưới tay người khác, ta cũng sẽ nghiền nát hắn”.

Anh tôi hiếm khi tức giận như thế này, cũng hiếm khi nói những lời tàn nhẫn như vậy.

Nói như vậy, tôi cũng có chút tình cảm thân tình, người chết là chuyện lớn, lúc nhìn thấy thi thể Mộ Vân Lượng bị lột da định hồn, tôi cũng có chút tiếc nuối và hối hận.

Nếu chúng tôi tha thứ cho hắn, thả hắn đi, có phải sẽ tránh được tai hoạ này?

Nhưng lúc Mộ Vân Lượng xin lỗi tôi, căn bản hắn không có chút ăn năn hối hận, trong ánh mắt còn hiện lên tà niệm u mê, cho nên tôi tức giận không muốn tha thứ cho hắn.

Uống một lần, ăn một miếng, nhưng lại gặp nhân quả

Bà ta xông tới kéo tôi, vừa mắng tôi là yêu tinh, vừa duỗi tay túm người tôi, bị ông nội tôi đứng dậy ngăn chặn, anh tôi không khách khí, đứng lên đá vào đùi bà ta, bà ta lăn lộn trên mặt đất kêu la.

Tôi bị bà ta túm lấy, đầu tóc đều thành trò hề, cuối cùng vẫn là biến mất dưới cái cười lạnh của thái gia gia.

” Xem ra hôm nay ăn cơm không ngon, tan đi”. Ông nhàn nhạt nói một câu, không ai dám lắm lời.

Chúng tôi trở về phòng, Dì Trương bưng đồ ăn vào phòng cho chúng tôi, thái gia gia cũng bước vào, câu đầu tiên thái gia gia nói với anh tôi:” Vân Phàm, ngươi quá ôn hoà “.

Anh tôi bĩu môi, thế này gọi là ôn hoà?

” Tình hình trong nhà ta ngươi còn không hiểu sao? Một người có lá gan lớn, một người không tuân thủ quản giáo, nếu ngươi không mạnh tay tàn nhẫn, bọn họ sẽ không sợ ngươi, vậy ngươi dựa vào cái gì tới thuần phục chúng”. Thái gia gia cười lạnh nói:” nếu ta không mạnh tay tàn nhẫn, thì Mộ Gia bây giờ đã sụp đổ, chia năm xẻ bảy, những lão tử sẽ lấy những đồ vật mà ta tích góp trước đây, lập môn phái riêng.”

” đồ vật tích góp? Thái gia gia, người có gì, cứ đưa cho tôi, dù sao thì người cũng sắp không làm gia chủ nữa rồi”. Anh tôi tò mò hỏi.

Thái gia gia cười nói:” ăn nhanh, xong rồi đi với ta, sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi……”