Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 272




Thái gia gia đưa cho chúng tôi một ít đồ vật, tôi và anh tôi cả buổi chiều trong phòng làm đồ thủ công.

Vẽ và cắt người giấy

Anh tôi là linh hồn hoạ sĩ, những thứ anh tôi vẽ ra, người khác xem thật sự sẽ không hiểu được

Tôi còn nhớ có một lần anh tôi vẽ công cụ tra tấn ” nở hoa lê” liền siêu vẹo giống như số “8”, chẳng ai có thể hiểu là cái gì.

Khi ở thẩm gia, học những kiến thức cơ bản, chúng tôi cũng đã được học vẽ bùa, muốn vẽ bùa phải rửa tay dâng hương, tĩnh tâm niệm chú, hơn nữa còn phải vẽ liền mạch không được đứt đoạn.

Anh tôi vẽ người giấy cũng dùng phương pháp này, một nét bút vẽ ra một hình dáng, sau đó ở giữa người giấy vẽ bùa

Quá xấu, không thể nhìn được

Anh tôi nhếch miệng nói:” tạm chấp nhận, có thể làm ra một cái là tốt rồi! Em nhìn em xem, mỗi lần đều khắc phù chú hỏng, hại anh vẽ lại quá nhiều lần……”

Phương pháp vẽ người giấy rất đơn giản, dùng một tờ giấy gấp đôi, sau đó ở chỗ gấp, vẽ một nửa thân thể, như vậy lúc cắt xong mở ra, được một người giấy đơn giản nhất.

Nhưng trước đó phải chọn màu giấy cho tốt, thường là ba màu vàng, trắng, đỏ.

Giấy vàng thông sinh, giấy đỏ thông chết

Cắt xong, ở giữa người giấy phải vẽ bùa, cách này không khó, cái khó chính là khắc bùa.

Phù chú quá phức tạp, anh tôi có thể cầm dao giải phẫu sinh học, nhưng khắc phù chú thì lại rất miễn cưỡng, chứ đừng nói đến tôi là thường dân, khắc hỏng vài tờ là bình thường

” Được rồi, được rồi, em để đó đi, anh sẽ giúp em khắc….. Em toàn khắc hỏng, giấy vàng chúng ta hết rồi”. Anh tôi chán nản tống cổ tôi ra, làm tôi đặt con dao khắc xuống.

Tôi đành ngồi một bên xem anh tôi phát huy năng lực

Dì Trương bước vào, dót thêm nước cho chúng tôi, dì nói:” có làm được người giấy không? Các người khắc phù chú đều siêu siêu vẹo vẹo, đến lúc đó có dùng được không?

” Thái gia gia nói, có người giấy thế thân là được, bộ dáng xấu xí chỉ mất thẩm mỹ thôi….” Anh tôi bĩu môi, cầm chén trà uống một ngụm, vẫy tay để Dì Trương mang đi.

Dì Trương ngơ ngác nhìn anh tôi:” thiếu đương gia, ngươi thật giống lão thái gia lúc trẻ”.

” Cái gì?” Anh tôi quay lại nhìn dì

” Lúc chuyên tâm làm việc không thích người khác quấy rầy, lão thái gia cũng vậy, có đôi khi đến thái nãi nãi của các người cũng đuổi ra ngoài”. Dì Trương hồi tưởng lại ký ức

Chúng tôi âm thầm mắng, ông đương nhiên muốn đuổi thái nãi nãi ra ngoài, ông tàn nhẫn độc ác như thế, tất nhiên là không muốn thái nãi nãi nhìn thấy.

” Lão thái gia là nhân vật lợi hại, không sợ trời, không sợ đất…… Nhưng nam nhân Mộ Gia hầu hết đều chuyên nhất, phỏng chừng thiếu đương gia đây cũng là người si tình?” Dì Trương hì hì cười bước đi.

(chuyên nhất là để tâm theo đuổi một đối tượng nhất định không thay đổi)

Anh tôi gãi đầu, chuyên nhất? Si tình?

Anh tôi có thể chuyên nhất mới lạ, mặc dù anh chưa bao giờ thẳng thừng nói với tôi có bao nhiêu bạn tình, nhưng căn cứ theo như tôi ước lượng ( thực ra là nhìn trộm vào thông tin nhật ký), anh tôi đại khái có hai, ba người bạn khác giới liên kết mật thiết.

Nhưng anh tôi đối với loại chuyện này lại không thích thú, một tháng chỉ có hai, ba lần mà thôi, cảm giác chính là theo nhu cầu, giải quyết nhu cầu sinh lý, tôi thật sự không thể hiểu được

” Dì Trương có phải đi vòng quanh để nói anh sớm kết hôn không?”

Anh tôi khẽ cười, lười trả lời vấn đề này.

Nam nhân Mộ Gia rất chuyên nhất, nhưng vấn đề là ai thoát được ngũ đệ tam khuyết? Thái gia gia và bố tôi không phải đã ” goá” vì điều này sao?



Trên bàn đặt hai người giấy màu vàng, chúng tôi cắt ngón tay nhỏ máu vào đầu người giấy, ngồi chờ thái gia gia đến nhìn xem.

Thái gia gia nhìn thấy kỹ thuật của chúng tôi, bất lực lắc đầu, ông đã đi qua rất nhiều nơi, cả những nơi binh hoang mã loạn, khi đó ở nhân gian có rất nhiều biện pháp hiếm lạ, cổ quái, nhưng rất nhiều biện pháp đã bị thất truyền

Phải có huyết mạch, có hoàn cảnh sinh sống, có giảng dạy, mới có thể được gọi là thừa kế

Cũng như tục ngữ đã nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào động…

Hiện tại thế gian đã khác, thái gia gia không thể mang kỳ môn bí truyền dạy lại cho chúng tôi, ví dụ như dùng Thi du tà pháp, chúng tôi đi đâu để làm Thi Du, trừ phi là tội phạm làm trái pháp luật.

Tối đến, tôi với anh tôi trốn trong nhà chính, hai người giấy được đặt ở phòng tôi.

Đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài chỉ có gió thổi qua lá cây xào xạc kêu vang, tôi ngồi trông mà ngáp ngắn ngáp dài, xem ra tối nay giang khởi vân sẽ không đến….. Thấy anh ta bận rộn như vậy, tôi có chút hơi đau lòng, Thất Gia có tìm được vợ không? Hắn chạy loạn khắp nơi, tôi lại cảm thấy giang khởi vân muốn phát hoả.

Tôi buồn ngủ đến nước mắt đều chảy ra, đang muốn nói chuyện cho quên đi cơn buồn ngủ thì anh tôi liền tạo ra một tư thế “: hừ…. Đến”

Một trận gió đêm đưa đến hai người giấy màu đỏ, chúng rơi xuống đất, lập tức đứng dậy, đôi tay vươn về phía trước, giống như cương thi, đi về phía sân trước.

Trong phòng tôi đặt đôi người giấy thế thân, nhanh chóng bị sợi tơ hồng dắt ra đến cửa, bước đến hành lang liền bốc cháy, sau mười giây liền hoá thành tro bụi.

Thái gia gia ở sau lưng chúng tôi giơ tay trái lên, ngón áp út quấn lấy một sợi tóc của tôi, lúc này, không có gió nhưng tóc tự động bay về một phương hướng.

Người giấy thế thân của chúng tôi đã bị bắt đi, chỉ cần theo sát hướng tóc bay, là có thể tìm thấy nơi thi pháp.

Trong thôn có rất nhiều toà nhà, những ngôi nhà đẹp nhất đều là người của gia tộc chúng tôi, hầu như đều là những ngôi nhà ba tầng biệt lập, sân trước sân sau, còn có gara nữa

Trong đó có một số nhà đã tắt đèn, vừa mới đi gần tới, thái gia gia đã cười lạnh nói:” một cổ thi du…..”

Lòng tôi ẩn ẩn có chút bội phục ông, tôi chỉ ngửi thấy mùi đồng ruộng bùn đất, làm thế nào ông có thể ngửi thấy mùi lạ?

Trèo tường cậy khoá đối với anh tôi mà nói không phải là vấn đề gì khó, anh lặng lẽ không một tiếng động lật qua bức tường, trộm mở ra cửa chính.

Đây là nhà của Mộ Vân Lượng, chúng tôi, trong lòng đều biết rõ.

Trong phòng khách nhà hắn vẫn giữ nguyên linh đường ( nhà tang), rèm cửa màu đen treo trên tường ở sảnh chính, bên trên treo di ảnh của Mộ Vân Lượng.

Tôi chưa từng nhìn thấy di ảnh như vậy.

Tôi nhớ có một nghề gọi là vẻ đẹp thi thể, phụ trách chữa trị thi thể bị hư hỏng, làm cho thi thể hoàn chỉnh chấp nhận anh em họ hàng bạn bè tiễn đưa

Nhưng di ảnh của Mộ Vân Lượng này, chính là khuân mặt của hắn sau khi bị lột da, hẳn là được chụp trong nhà xác.

Tròng mắt lồi ra, cả khuân mặt đen xì không có da, giống như quái vật

Không đúng, hắn đã thành quái vật.

Còn ở Minh Phủ chờ lịch kiếp, chờ đến cuối cùng bị tan thành tro bụi.

Nơi này vẫn còn có người chịu ở đây để gọi hồn hắn

Chúng tôi đã rất lâu rồi không thấy bố của Mộ Vân Lượng, nghe nói thương tâm quá độ, cũng không có mặt mũi nhìn người khác, cho nên đóng cửa không ra khỏi nhà

Nhưng lúc này ở trước di ảnh của Mộ Vân Lượng chúng tôi lại nhìn thấy hắn.

Hắn bị trói vào ghế, da thịt trên thân thể đã chùng xuống.

Nói chung, sau khi chết, các cơ bị căng cứng thường xảy ra từ 1-3 giờ, có một số người kéo dài đến 7-8 giờ, sau khi căng cứng, các emzyme trong mô cơ thể bắt đầu phân hủy, hình thành ” tự phân”, sau đó xác chết sẽ mềm ra, cuối cùng toàn bộ da thịt và cơ bắp sẽ chùng xuống.

Tình trạng này của hắn có lẽ đã chết được hai, ba ngày

Ở cầu thang xuống tầng hầm, truyền đến một giọng nói, anh tôi cầm một chiếc ghế, đi đến cầu thang nghe lén.

“…. Được không! Mau lên, ta sợ lão thái gia sẽ phát hiện”!