Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 10: Một con đường không trở




Đêm hôm đó sau khi về đến nhà, Phạm Nhật

Minh không hề nhờ Nguyễn Khánh Linh giúp đỡ,

mà tự điều chỉnh xe lăn đi đến thư phòng (phòng

làm việc), sau đó cũng không có ra ngoài nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, như thường lệ

Nguyễn Khánh Linh vẫn dậy sớm rồi nấu bữa sáng cho Phạm Nhật Minh, nhưng khi cô lên thư

phòng gọi anh thì mới phát hiện Phạm Nhật Minh

đã rời đi từ sáng sớm, trêи bàn chỉ có một mẩu

giấy ghi: “Tôi đi nước Anh rồi, tuần sau sẽ trở lại”

Nhìn tờ giấy có nét chữ của Phạm Nhật Minh, thực sự cô cảm thấy có chút thất vọng.

Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, Nguyễn

Khánh Linh vẫn ở trong nhà anh, lặng lẽ chờ anh

trở về.

Nháy mắt đã đến ngày Phạm Nhật Minh trở

lại, Nguyễn Khánh Linh vui vẻ đạp xe ra ngoài

mua rau, nghĩ về việc phải chiêu đãi người đàn

ông này thật tốt.

Không ngờ cô mới ra khỏi cửa liền bị một

chiếc xe sedan màu đen không giấy phép bắt đi.

Cô vội vàng quay đầu lại thì đã nghe thấy

tiếng động cơ ồn ào ở phía sau, mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Bùm!

Chiếc xe bị xảy ra va chạm, cô bị hất văng ra

ngoài, lập tức bất tỉnh.

Mãi cho đến đêm cô mới tỉnh dậy.

Không khí xung quanh toàn là mùi thuốc khử

trùng, có lẽ cô đang ở trong bệnh viện.

Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói của em gái mình, Nguyễn Khánh Nga.

“Cô ta đã cướp đi anh Lê Tuấn của con, con

chỉ muốn giết cô ta thôi!”

Nguyễn Khánh Linh sững sờ, ký ức nhanh chóng ùa về, hóa ra cô bị tai nạn xe hơi. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Em gái đã lái xe đâm cô!

“Haizz..”

Là tiếng thở dài của bố, ông ta ngập ngừng nói: “Nó dù gì cũng là chị gái của con... như vậy... không được ổn cho lắm!”

Giọng nói đanh thép của mẹ kế Đặng Phượng vang lên: “Ồ, mềm lòng rồi? Nếu nó biết được là ông giết mẹ nó chỉ vì muốn thừa hưởng cơ nghiệp của bố vợ, không biết nó có mềm lòng với ông

không?”

“Bà nhỏ tiếng chút đi, nếu nó nghe thấy thì

hỏng mất. Năm đó không phải bà là người đã ủng

hộ tôi làm chuyện này hay sao?”

Giọng của ông ta rất nhỏ, nhưng Nguyễn Khánh Linh vẫn có thể nghe được rõ ràng, cô như

không tin vào tai mình.

Người bố hết mực yêu thương cô, hóa ra lại là

kẻ sát nhân giết chết mẹ cô!

Nguyễn Khánh Linh lạnh hết cả người, cô

nghiến răng, cố hết sức kiềm chế cảm xúc đang

dâng trào, lắng tai nghe cuộc nói chuyện của bọn

họ.

Đặng Phượng hừ lạnh một tiếng: “Ông không cảm thấy tội lỗi sao? Đừng quên, năm đó ông là người bắt đầu mọi chuyện, người phụ nữ đó đã cưới ông sau khi bà ta mang thai. Chúng ta vất vả

cực nhọc nuôi con gái của bà ta khôn lớn, có gì sai khi muốn một ít tài sản của gia đình bà ta?”

“Bố mẹ đừng có cãi nhau nữa, mau nói cho con biết, con có thể giết cô ta không, bơ vì con rất hận cô ta!” Nguyễn Khánh Nga nói với giọng điệu

gay gåt.

“Không được”

Nguyễn Mạnh Cường lắc đầu: “Một khi Khánh Linh chết, nhà họ Phạm nhất định sẽ truy cứu, đến lúc đó nhà họ Nguyễn của chúng ta cũng không được sống yên”

Đặng Phượng vội vàng nói: “Con gái à đừng buồn, đợi khi nào tình hình nhà họ Nguyễn chúng ta ổn định, mẹ sẽ tự mình ra tay.”

Nguyễn Khánh Nga khịt mũi một tiếng: “Con đói rồi, muốn ăn hải sản, chúng ta đừng ở chỗ này trông coi cái sao chổi này nữa!”

Giọng nói dần dần biến mất, có lẽ bọn họ đã

đi xa rồi.

Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại một

mình Nguyễn Khánh Linh, cô từ từ mở mắt ra, hai hàng nước mắt chảy dài trêи má.

Cô run rẩy siết chặt tay lại, hai mắt đỏ hoe.

Thì ra mẹ cô chết không phải vì khó sinh, mà

là bị mẹ kế và bố ruột giết chết.

Họ là kẻ sát nhân đã giết chết mẹ cô, vậy mà bản thân cô lại ngu ngốc đến mức hy sinh bản thân vì họ, cưới một người đàn ông mà mình

không yêu.

Hiện tại cô cảm thấy mình vô cùng buồn cười.

Ngọn lửa hận thù đang bùng cháy trong lòng cô, trong đầu cô chỉ còn một điều duy nhất, đó chính là trả thù!

Cố gắng chịu đựng cơn đau, cô mặc quần áo rồi đi giày, từ từ bước ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô bắt một chiếc

taxi đến thẳng biệt thự của Phạm Nhật Minh.

Trước khi trả thù cho mẹ cô, cô cần phải làm

một việc.

Đó là kết thúc cuộc hôn nhân với Phạm Nhật

Minh.

Bây giờ cô chỉ có một con đường đó là một đi không trở lại, coi không thể gây ảnh hưởng đến nhà họ Phạm và Phạm Nhật Minh được.