Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1041




Chương 1041

Tuy nhiên, dường như Phạm Nhật Minh không nhận ra điều đó, anh chỉ là đáp lại một tiếng “ừ” không hơn không kém, tiếp đó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ kêu cô nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đã cúp điện thoại.

Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang đập thình thịch rất nhanh của cô cũng từ từ trở lại nhịp đập như lúc bình thường.

Cô ít nhiều gì vẫn cảm thấy có một chút may mắn, may là Phạm Nhật Minh hiện đang không ở trước mặt cô, nếu như hai người mặt đối mặt, thì anh ấy chắc chắn sẽ nhận ra ngay…

Nguyễn Khánh Linh đi lấy hành lý sau đó đến khách sạn.

Nhưng cô không hề biết rằng, Phạm Nhật Minh từ sớm đã biết được hành tung của mình.

Lúc bấy giờ, bên trong phòng làm việc, có một người đàn ông đang mang một khuôn mặt vô cùng suy tư, anh đang cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn xô đổ hết những thứ có trên bàn, trên trán anh cũng đã nổi hết cả gân xanh lên.

Cô ấy thực sự nói dối mình sao? Hơn nữa lại còn là vì một người đàn ông sao?

Hơi thở của Phạm Nhật Minh trở nên dồn dập, toàn thân toát lên vẻ rất nguy hiểm, anh đang cố gắng ngăn chặn những cảm xúc đang ập đến, ngăn chặn ý muốn thôi thúc tìm cô ngay bây giờ.

Anh phải để xem xem, rốt cuộc thì người mà cô muốn đi gặp mặt là ai!

Sau khi Nguyễn Khánh Linh đi đến khách sạn, cô và Mạch Phong Trần đã liên lạc với nhau, hai người hẹn nhau tối ngày hôm sau sẽ gặp mặt nhau tại vòng đu quay ngựa gỗ trong khu vui chơi giải trí

Những ký ức trước đây lại một lần nữa tràn ngập trong tâm trí của cô.

Cô cứ nghĩ cứ nghĩ, miệng cũng không tự chủ được mà lại trách mắng bản thân.

Trong quá khứ, Mạch Phong Trần luôn thích đưa cô đến khu vui chơi giải trí, và cô cũng rất thích cùng anh đi đến khu vui chơi giải trí, bởi vì điều ước lúc nhỏ của Nguyễn Khánh Linh chính là có thể cùng với gia đình của mình đến khu vui chơi giải trí chơi trò chơi.

Sau này, Mạch Phong Trần đã hiện thực hoá mong muốn này của cô.

Khu vui chơi giải trí này gần như đã trở thành tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu đẹp đẽ của cô, tất cả cũng gần như đều gắn liền với hình bóng của Mạch Phong Trần.

Bởi vì cô luôn mong đợi và kỳ vọng, nên thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Rất nhanh đã đến ngày cô và Mạch Phong Trần hẹn gặp nhau, cô ăn mặc gọn gàng sau đó đi thẳng đến khu vui chơi giải trí.

Trước khi ra ngoài, cô đã dùng một dải ruy băng ren hoa được Mạch Phong Trần gửi đến trước đó để buộc tóc lên.

Nguyễn Khánh Linh đến công viên giải trí, vì cô  đã đến đây nhiều lần khi còn nhỏ nên cô  rất quen thuộc với mọi con đường và mọi trò chơi ở đây đều rất quen thuộc.

Đồng thời, điều cô ngạc nhiên nhất, trong mười mấy năm qua công viên giải trí này một chút cũng không thay đổi, nó vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu vốn có, không hơn không kém.

Tất cả đều giống như mười năm trước, mà cô, vẫn là đứa trẻ năm đó.

Lúc sắp đến vòng đu quay, trái tim Nguyễn Khánh Linh bất giác nhảy lên vài cái.

Trong đầu cô bất giác xuất hiện nhiều câu hỏi.

Nhiều năm không gặp như vậy, không biết anh Phong Trần lớn lên trông như thế nào nhỉ?

Hơn nửa, nếu như đối phương không phải anh thì sao? Cho đến nay cô chưa tận mắt nhìn thấy anh, đồng thời lúc đó có một tai nạn trên tàu du lịch, cũng đúng, anh làm sao sống sót?