Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 433




Chương 433

Chập tối ngày hôm sau, Lê Tuấn gọi điện thoại cho Tống Ngọc, hai người liên lạc để tối nay cùng nhau trở về nhà cũ của nhà họ Lê thăm ông Lê và bà Lê, đúng lúc vào hai ngày trước, bố mẹ của Tống Ngọc từ nước ngoài mang về một vài hộp nấm Tùng Nhung thượng hạng. Bọn họ còn đặc biệt căn dặn Tống Ngọc lấy quà mang đến cho bố mẹ Lê Tuấn.

Điện thoại vẫn luôn hiển thị máy bận, Tống Ngọc vẫn không thấy nghe máy.

Sau khi Lê Tuấn gọi thêm hai cuộc gọi nữa, anh ta cũng không tiếp tục gọi, mà nhìn qua thời gian, ước tính rằng thời gian đã gần đến rồi, liền lấy áo khoác của mình đi ra ngoài.

Tống Ngọc đã dặn dò anh ta từ trước, nếu như cô ấy còn ở trong lớp học, thì bảo anh ta cứ trực tiếp đi đến trường học của cô ấy.

Tống Ngọc là một giáo viên múa ba lê, công việc thường ngày của cô ấy là dạy múa ba lê cho các em nhỏ.

Thực ra thực lực của cô ấy còn lợi hại hơn rất nhiều, từng đoạt rất nhiều giải thưởng quốc tế, chẳng qua là sau khi bước qua tuổi trẻ lông bông đầy tham vọng đó, cô ấy không còn chú trọng đến những giải thưởng kia nữa, mà ngược lại càng yêu thích một cuộc sống bình dị hơn.

Cũng giống như bây giờ dạy khiêu vũ cho sinh viên của trường đại học nghệ thuật, Tống Ngọc vẫn rất hài lòng với công việc này, thường ngày không có lớp học lại rất rảnh rỗi.

Lê Tuấn lái xe đến cổng trường, nhìn thấy xe anh ta lái từ bên ngoài đến, bảo vệ gác cửa không cho vào.

Vì thế anh ta chỉ đành phải tìm một chỗ để xe ở bên ngoài, rồi đi bộ vào khuôn viên trường.

Trường đại học nghệ thuật này nổi tiếng khắp cả nước, không khí trang trí của trường đương nhiên cũng rất có hơi thở nghệ thuật, lúc này đúng lúc là giờ tan học, có rất nhiều học sinh theo nhóm lũ lượt đi ngang qua bên cạnh Lê Tuấn.

Anh ta nhìn những khuôn mặt tràn đầy sắc xuân và tuổi trẻ phơi phới đó, cũng không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Điều này không khỏi khiến anh ta nhớ lại khi còn học trung học, anh ta biết cô bé Khánh Linh đó thích mình, nhưng cô lại thật ngốc nghếch, mãi không biết tâm ý của mình.

Vào một buổi tối, sau khi tan học, anh ta chủ động rủ Khánh Linh cùng nhau về nhà, lúc đó hai người sánh vai đi bên cạnh nhau, hình như cũng là vào một mùa cuối thu như vậy, lá cây rụng rơi xào xạc, nhưng trong lòng anh ta lại nóng rực.

Lê Tuấn cứ đi về phía trước, anh ta không chú ý rằng trong lúc vô hình mình đã thu hút được tầm nhìn của rất nhiều cô nữ sinh.

Mặc dù tuổi tác của anh ta lớn hơn bọn họ một chút, nhưng nhìn Lê Tuấn lại không hề lớn tuổi chút nào, thêm vào ngày hôm nay anh ta mặc quần áo thường ngày, khi đi trên đường, dáng vẻ cao ráo đẹp trai quả thực rất hút mắt.

“Chuyện kia…”

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ từ phía sau lưng Lê Tuấn truyền đến.

Anh ta dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, thì thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, lúc này đang nhìn anh ta với vẻ mặt hơi ửng đỏ, vẻ mặt của cô ta đang do dự, tựa như muốn nói nhưng lại cảm thấy xấu hổ.

Người đàn ông này trông rất đẹp trai.

“Có chuyện gì không?”

Lê Tuấn hỏi.

Lúc này, cô gái đó hít một hơi thật sâu, giống như đang lấy hết can đảm của mình, nhìn anh ta và nói: “Bạn ơi, mình có thể kết bạn Zalo được không?”