Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 593




Chương 593

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên Phạm Nhật Minh hỏi mình cái này làm gì, cho đến ngày thứ ba hai người ở Đan Mạch, Nguyễn Khánh Linh mới biết nguyên nhân.

Ngày đó, vào lúc chạng vạng tối, Phạm Nhật Minh bảo Nguyễn Khánh Linh chú tâm ăn mặc một phen, bảo là muốn đưa cô đi đến một nơi quan trọng, nhưng mà, cho dù là Nguyễn Khánh Linh có hỏi thế nào, người đàn ông cũng không chịu tiết lộ trước dù là nửa điểm tin tức.

Cho đến thời điểm khi chiếc xe chở hai người dừng lại ở trước cửa sảnh của một Nhà hát kịch Quốc tế, Phạm Nhật Minh mới đưa cho Nguyễn Khánh Linh một tấm vé vào cửa.

Nguyễn Khánh Linh nhận lấy, sau khi nhìn thấy được cái tên được dùng đường bút vàng nóng chảy để in lên phía bên trên mặt vé xong, cô cảm giác máu nóng trong huyết quản trong cả người trên dưới của chính mình đều sắp chảy ngược hết cả…

“Cái này, cái này, cái này… Đây là vé vào cửa buổi độc diễn của ông Steve?

“Ừ.” Phạm Nhật Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ tràn đầy đầy kinh ngạc và vui mừng thì khóe miệng cũng cong cong.

Trước kia anh đã từng xem qua bài diễn văn phát biểu của Nguyễn Khánh Linh, trong đó có một trang, đặc biệt là viết về Steve, là một người đàn ông trung niên bốn mươi lăm tuổi, gốc Việt, cũng là một nghệ sĩ pi-a-nô danh tiếng của thế giới, giỏi nhất là trình diễn những tác phẩm của Bach.

Cũng ở phần kết của trang diễn văn đó, Nguyễn Khánh Linh đã bày tỏ rằng cô muốn được nghe nghệ sĩ bậc thầy này biểu diễn một lần, chẳng qua là vẫn không có cơ hội.

Vừa vặn lần này Steve sẽ tiến hành một buổi trình diễn độc tấu ở Đan Mạch, dĩ nhiên, số lượng vé bán ra cho người vào cửa cũng rất có hạn.

Muốn mua được vé vào cửa buổi trình diễn độc tấu của Steve, có tiền cũng không nhất định có thể mua được, còn phải có thân phận tôn quý, nếu không phải là nhân vật quý tộc nổi tiếng, nếu không phải là những nhân vật có vai trò mấu chốt trong thương trường…

Nguyễn Khánh Linh tự nhiên cũng biết, muốn lấy được vé vào cửa buổi diễn của nghệ sĩ tài ba này có bao nhiêu khó khăn, cô cầm trong tay tấm vé kia, đôi mắt nai con lóe sáng, giống như là có kim cương vây quanh vậy.

“Cám ơn anh Phạm Nhật Minh!”

Giọng nói mềm mại mang theo tiếng cười của người phụ nữ vừa mới rơi xuống, ngay sau đó bóng người ở bên cạnh của Phạm Nhật Minh đã lập tức biến mất.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy dáng vẻ không kịp chờ đợi như vậy của Nguyễn Khánh Linh, thật sự là không có gì khác nhau với một người bạn nhỏ.

Trước kia Phạm Nhật Minh không thích người phụ nữ ồn ào năng động, lại rất ngây thơ, nhưng mà thấy những điểm này ở trên người của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh mới biết, những thứ trước kia mà anh tự cho là yêu cầu và điều kiện phái nữ nhất định phải làm được đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần là Nguyễn Khánh Linh, coi như là khác nhau một trời một vực cũng tốt, ở trong mắt của anh cũng đều là điểm đáng yêu nhất.

Thời điểm khi xe tới cửa, hai người xuống xe thì cũng vừa vặn gặp phải Steve bước xuống từ từ trên một chiếc Rolls Royce.

“Steve! Là ông ấy…”

Nguyễn Khánh Linh hết sức kích động và hưng phấn, trên mặt của cô chất đầy dáng vẻ giống như một cô nữ sinh, bàn tay nhỏ bé vội vàng lôi cánh tay của Phạm Nhật Minh, dáng vẻ mê muội, vội vàng lại vô cùng vui vẻ.

Phạm Nhật Minh cũng nhìn theo tầm mắt của Nguyễn Khánh Linh, nhìn thấy được Steve đã đang đi về phía của bọn họ.

Bởi vì hai người cũng không phải là cùng trong một mối giao lưu hay làm ăn, cho nên cũng không quen biết.