Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 150: Bình An thua đến thảm hại




Cố Bình An tức giận, đối với điều kiện nhục nhã như vậy, theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Mục Lăng có thể trả lời câu hỏi của cô, trong lòng Cố Bình An quyết định đánh cược thử xem.

"Chấp nhận." Cố Bình An nói.

Mục Lăng búng tay một cái, ngồi xuống tấm thảm, vỗ vào vị trí bên cạnh, Cố Bình An do dự một hồi, cũng ngồi vào. Cúc áo trên áo của Mục Lăng đã cởi được một nửa, lộ ra cơ ngực gợi cảm, cơ bắp rắn chắc. Nhưng ở trước ngực, có những vết sẹo chồng chất nhau.

Cố Bình An sửng sốt, vừa nãy ở Kim Da, cô cũng không chú ý đến trên người Mục Lăng lại có nhiều vết sẹo như vậy, những vết sẹo lớn bé chồng chất lên nhau. Nhìn thế nào cũng thấy không bình thường, hắn đường đường là một quý công tử, sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?

Những vết sẹo đó trông thật ghê người.

Cô có chút vô tâm nghĩ, vậy thì có liên quan gì đến cô đâu?

Cô dời ánh mắt đi. Một tay Mục Lăng chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Cố Bình An như một thợ săn đang đi săn, một chút cũng không được nóng vội, phải kiên nhẫn. Dưới ánh đèn, Cố Bình An có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Mục Lăng.

Cô có vài điều cần phải thừa nhận rằng.

Mục Lăng rất có sức hút, đặc biệt là lúc quần áo nhếch nhác, hắn toát lên sự tinh túy của người đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt mang theo ý cười. Ánh mắt hắn nhìn Cố Bình An như vậy, khiến trong phạm vi một mét tràn ngập hơi thở hormone nam tính.

"Bà xã cách chơi thế nào?"

Cố Bình An nói, "Mỗi người rút một lá bài, ai lớn hơn thì thắng, nhỏ hơn thì thua."

Đây là cách chơi đơn giản nhất.

Cô cũng không muốn tốn nhiều chất xám với Mục Lăng, chọn cách đơn giản cũng không kém phần thô bạo như vậy là được rồi.

Mục Lăng rút một lá bài "K"

Cố Bình An tức giận, tên này gian lận sao, cô còn chưa lật bài đấy, thôi kệ, cũng chẳng sao, có khi cô còn rút được lá "A" thì sao. Nhưng đáng tiếc cô rút ra lá "J".

Coi như vận may cô xui đi. Ván đầu tiên - Cố Bình An thua.

Mục Lăng búng tay một cái, "Bà xã, em thua rồi."

"Tôi không mù." Không cần Mục Lăng nhắc nhở, cô cũng biết mình đã thua. Cô hít sâu một hơi, hôn lướt qua trên mặt hắn một cái, Mục Lăng không đồng ý, chỉ vào môi mình, "Hôn ở đây."

"Khi nãy anh không có quy định hôn ở đâu?"

"Anh không chơi nữa." Vẻ mặt Mục Lăng như kiểu nếu em hôn mặt thì tự đi mà tìm người khác chơi, anh không chơi. Ông đây rất tùy hứng, rất lưu manh, rất muốn ăn luôn Cố Bình An.

"Anh....." Cố Bình An tức giận, ván đầu tiên đã thua, cô rất không phục, thế mà tên lưu manh này còn muốn chiếm tiện nghi của cô?

Cô đành nhẫn nhịn, hôn lên, như chuồn chuồn lướt qua môi Mục Lăng, lúc cô muốn buông ra, thì Mục Lăng giữ cô lại, môi lưỡi không khách khí xông vào, trở thành một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, hôn đến Cố Bình An muốn đá vào đũng quần hắn.

Sau một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, Mục Lăng cảm thấy mỹ mãn thả Cố Bình An ra, hắn còn chưa đã mà liếm môi, "Bà xã, thật ngọt."

Cố Bình An tức giận, rút một lá bài ra con "K".

Trong lòng Cố Bình An vô cùng vui mừng, cuối cùng cô cũng có thể thắng được một ván. Mục Lăng cười cười, đột nhiên rút một lá bài, thế nào mà lại có thể ra được con "A".

Cố Bình An tức giận, chuyện này không khoa học!!!!

Cô rút được một lá bài lớn đến như vậy tại sao lại còn có thể thua? Chuyện này không hợp lý, thôi kệ, chắc có lẽ do hắn ta may mắn.

Mục Lăng cười tủm tỉm chỉ lên môi mình, "Bà xã, mau đến đây cho anh một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt nào, chủ động một chút, ông xã anh rất mong đấy."

Cố Bình An không tin có ma, thò lại gần, đau khổ cho hắn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt. Tiếp sau đó cô rút được một lá bài là "J".

Còn Mục Lăng rút được lá "Q".

Cố Bình An, "......"