Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 214: Đến chết vẫn sĩ diện




Mục Lăng không phân thân ra nổi, toàn lực ứng phó công kích của hai tên đặc công, phần bụng ăn mất mấy quyền, có phần lực bất tòng tâm. Thân thủ hai người kia đặc biệt tốt, lại rất hung ác, mỗi một quyền đều như đòi mạng Mục Lăng.

Cố Bình An cầm ống thép, không biết nên nhắm vào ai, tốc độ của bọn họ quá nhanh, cô sợ thành đồng đội heo, đánh trúng Mục Lăng, như vậy thì quá thảm. Dư quang Mục Lăng liếc thấy Cố Bình An, một giây mất tập trung, lập tức bị một sát thủ bóp lấy cổ họng, cánh tay cũng đưa ngang qua, bóp lấy cổ hắn ta, liều mạng lùi về phía sau. Một tay Mục Lăng nắm chặt tay của hắn ta, ngăn cản hắn ta vặn cổ của anh, sắc mặt vì bị bóp mà xanh lại. Một tên đặc công khác liên tục đánh bảy tám quyền vào bụng dưới của anh, Mục Lăng bị đánh nhổ ra một ngụm máu tươi. Mắt Cố Bình An đỏ như muốn nứt ra, cô gái bình thường trêu mèo đùa chó, chưa hề nghĩ tới bạo lực không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cầm ống thép đập mạnh vào đầu tên sát thủ đứng quay lưng về phía cô. Sức lực con gái mặc dù không lớn nhưng ống thép rất nặng, một ống thép này đập xuống, mặc dù không đập chết người nhưng gáy người kia đã chảy ra một đường máu tươi. Hắn ta đột nhiên quay đầu, cặp mắt khát máu kia nhìn thẳng vào Cố Bình An.

Đó là một con dã thú bị chọc giận.

Cố Bình An đập ống thép một lần, cổ tay đã tê cứng, tay run run yếu ớt.

Bị tên sát thủ kia nhìn lướt qua, hơi thở cô xiết chặt, thân thể giống như bị mũi tên bắn thủng, ống thép rơi trên mặt đất. Tên sát thủ kia bổ nhào về phía Cố Bình An. Mục Lăng đột nhiên mượn lực, hai chân bật khỏi mặt đất ôm lấy cổ của người nọ, xoay người một cái, tránh khỏi kiềm chế, bị đè nằm rạp trên đất, vừa lúc sờ thấy súng trên mặt đất.

Anh xoay người nổ hai phát súng, tên sát thủ muốn nhào về phía Cố Bình An kia, ngã trong vũng máu.

Tất cả quay về tĩnh lặng.

Cố Bình An vốn ôm đầu chuẩn chờ chết, nghe thấy tiếng súng bị dọa trắng bệch cả mặt lại không thấy đau đớn trong dự cảm, cô từ từ buông tay ra, ánh mắt đầu tiền nhìn thấy lại là sát thủ chết không nhắm mắt ngay trước mặt cô.

Lại nhìn thấy một người khác chết trên mặt đất.

Mục Lăng nằm ngửa trên đất, cả người đầy vết máu cùng vết thương như đã mất đi toàn bộ sức lực.

Cả người đều trầm tĩnh lại, nằm trên mặt đất, giang hai tay.

Cô rõ ràng nhìn thấy Mục Lăng đánh chết tên sát thủ nhào về phía cô trước rồi mới đánh chết tên có uy hiếp với anh.

Cho dù là ở thời điểm nguy hiểm nhất, anh cũng bảo vệ cô đầu tiên.

Sợ hãi, chua xót, tất cả cảm xúc sống sót sau tai nạn đều xông tới, Cố Bình An bỗng nhiên khóc lên. Mục Lăng vừa cố hết sức đứng lên đã bị Cố Bình An nhào đến, phía sau lại là tảng đá khiến anh đau đến mức suýt chút nữa đá bay Cố Bình An ra ngoài.

Sau lưng của anh có vết thương, dù Cố Bình An gầy có gần năm mươi cân đè lên người anh thì tảng đá cũng như sắp dính vào trong vết thương, cảm giác ấy, đừng đề cập đến khó chịu bao nhiêu mà chọc luôn vào xương cốt rồi.

Nhưng anh là một thằng đàn ông, mình chật vật từ trên xuống dưới còn không bảo vệ được người phụ nữ của mình, khiến cô chịu sợ hãi. Cả đời này, sĩ diện đối với Mục Lăng là lớn nhất, vì thế, Mục đại cố chịu đựng đau đớn nóng rát sau lưng, ôm Cố Bình An.

Cắn răng nghiến lợi phun ra ba chữ.

"Không sao rồi."

Cố Bình An cực sợ, cái chết cách cô gần đến vậy, ánh mắt dữ tợn của tên sát thủ kia thoáng hiện trước mắt cô, run lên một cái, cô nhịn không được ôm chặt Mục Lăng, nhất thời cũng không nghe ra được tiếng cắn răng nghiến lợi của Mục Lăng.

Mục Lăng phải nói là đau vô cùng.

Cố Bình An, ông đây không bị người ta đánh chết thì cũng bị em giết chết.

Đồng đội heo.

Đừng tưởng rằng giúp một chút là sẽ không mắng cô là đồng đội heo.

Trong lòng mắng điên cuồng, Mục đại sĩ diện lại ôn như vỗ bả vai Cố Bình An, làm bộ tư thái ông đây không sao hết, ông đây lông tóc vô tương, an ủi người phụ nữ của anh.