Chồng Yêu Bá Đạo

Chương 157




Cố Phi Yên không có tâm trạng để nghe Sở Điềm Điềm trêu đùa,khi cô đang đánh rắm,tự nhiên cũng bỏ qua mất tin tức của Sở Điềm Điềm nói bùng nổ,đối với “ lòng muông dã thú” của Du Diễm Phong không có gì để biết.

Trốn vào trong nhà vệ sinh thay quần áo,biểu cảm trên mặt Cố Phi Yên mới không có chán nản thất vọng gì cả,cuối cùng cũng thoải mái nói ra một câu.

Bất kì ai trron ở dưới đất đều dừng xe một đến hai tiếng,còn áo sơmi thì không can đối,đều không thể cảm thấy rất thoải mái dẽ chịu.

Cũng may mắn hôm nay là cuối tuần,không thì Cố Phi Yên vẫn ngại khi làm phiền Sở Điềm Điềm chạy qua đây một chuyến,dẫu sao,ai cũng đều bận với việc của mình.

“cậu hôm nay lại làm sao rồi?”

Đợi Cố Phi Yên đi từ nhà vệ sinh ra,Sở Điềm Điềm rất tò mò nên hỏi

“còn không phải là Chiến Mặc Thần cái người đàn ông đáng chết đấy sao?!’ Cố Phi Yên lườm một cái,nhìn vào gương chỉnh lại tóc, “đợi tôi lầm sau lại nhìn thấy anh ấy,xem tôi xử lý anh ấy thế nào!’

“cậu vẫn còn có thể xử lý anh ta sao,tôi xem,là cậu bị anh ta xử lý cũng tương đối rồi đó.” Sở Điềm Điềm không nhịn được cười,gian xảo sát lại gần bên tai Cố Phi Yên, “trung thực khai báo nhanh,có phải lần này xém chút nữa lại bị cưỡng ép rồi không? Tôi xem xem,hai người chơi rất là quyết liệt nha!”

“khốn nạn.tôi giống như kiểu người để người khác chà xát sờ vào người sao?”

“yo yo,còn chà xát vào nhau nữa ư? Xoa ở đâu,nặn nhào ở đâu vậy? có thoải mái dễ chịu không?” Sở Điềm Điềm cười quái dị,ánh mắt liếc trước ngực Cố Phi Yên vừa pha trò lại có ý xấu xa,anụ cười ẩn ý trong ánh mắt,nhìn thấy sắc mặt CỐ Phi Yên bắt đầu đỏ dần.

“Sở Điềm Điềm,cậu im miệng cho tôi!”

“không thì! trừ khi cậu nói với tôi,được xoa có phải là rất thoải mái dễ chịu không!”

“cậu muốn thì tự đi mà tìm đàn ông đi.”

“tôi thì không sao cả,yêu cầu nữ hiệp sĩ Cố Phi Yên hãy ban thưởng cho tôi một khuôn mặt…….”

“khổn nạn!”

“hahaha…..”

Hai người ồn ào ầm ĩ,tâm trạng của Cố Phi Yên cũng tốt hơn một chút.

Chỉ là,ngồi đợi ở trên tàu điện ngầm,nhớ đến Chiến MẶc Thần ánh mắt lạnh lùng im lăng ấy đem theo một chút sự kiên quyết dứt khoát,trong lòng cô không có từ nào để miêu tả được lại cảm thấy không thoải mái.

Anh ấy nói anh và cô về sau sẽ không còn quan hệ gì nữa…….

Vậy thì không có quan hệ gì nữa đi!

Dẫu sao thì cô cũng không yêu thích gì tới việc có liên quan dây dưa đến anh ấy!

……..

Về đến nhà,Cố Phi Yên mới phát hiện điện thoại của mình có một tin nhắn mới chưa đọc.

Là Ảnh Hồ gửi đến.

Lúc trước Cố Phi Yên muốn anh ấy giúp điều tra liên lạc giữa Bà Thẩm và Cố Minh Châu,anh ấy gửi tin nhắn đến là kết quả mấy ngày nay theo dõi.

Anh theo dõi mấy ngày,phát hiện giữa hai người hầu như không có liên lạc gì cả,duy nhất nói hôm đó Cố Phi Yên và Bà Thẩm sau ván bài lật ngửa là không thích hợp,Bà Thẩm rất nhanh gọi điện cho Cố Minh Châu,xem ra giống như là có chút chột dạ,nhưng mà cuộc điện thoại cũng không có kéo dài.

Bên cạnh đó,hai người về sau lại không có liên lạc gì nữa.

Từ đầu đến cuối liên lạc với nhau không nhiều,muốn nói Cố Minh Châu và Bà Thẩm thông đồng với nhau bị ngáng chân bởi việc của Lục Tu Chi,dường như cũng có chút gượng gạo.

Nhưng, bởi vì điều này mà không nghi ngờ Cố Minh Châu,Cố Phi Yên lại cảm giác quá đơn giản rồi.

Không phải là vẫn có nơi nào đó mà cô không có chú ý đến?

Hoặc là……

Lẽ nào thật sự nói với Chiến Mặc Thần như vậy,bàn tay tội phạm đứng đằng sau chính là Du Diễm Phong?

Làm sao có thể chứ!

Cái ý nghĩ này phát ra,bản thân Cố Phi Yên đã phủ định trước rồi,mà cảm thấy có chút xin lỗi Du Diễm Phong. Biết anh ta bao nhiêu năm nay,bây giờ cũng tính là người bạn rất tốt,cô biết Du Diễm Phong tính cách như thế nào mà.

Anh ta có vẻ xấu xa,nhưng đối với người bên cạnh là không có nói vậy.

Không nói người khác,mà nói cô từ lúc trở thành bạn với Du Diễm Phong,Kỳ Viễn Bạch con chó trung thành đi theo Cố Minh Châu,lại cũng không có xuất hiện trước mặt cô nữa rồi.

Bây giờ nghĩ,đó không phải là trùng hợp,đoán là Du Diễm Phong đã ngăn chặn giúp cô rồi.

Muốn dừng lại nỗi lòng này,Cố Phi Yên gửi lại cho Ảnh Hồ một tin nhắn, [ cảm ơn nha,rất nhanh có thể điều tra ra rồi,anh đúng là lợi hại]

Cũng không biết Ảnh Hồ có phải là luôn trrong coi điện thoại ở bên cạnh mình hay không,tốc độ trả lời tin nhắn lại rất nhanh khiến người ta giật mình, [đừng có cho rằng như vậy là đổ súp cho tôi,tôi không nhớ việc cô nợ tôi một bữa cơm đó,cô trốn thoát không được đâu.]

“haha.” Cố Phi Yên không nhịn nổi cười.

Cô đang ở trên ghế sofa ngồi xuống,rất nhanh gửi lại tin nhắn, [ anh yên tâm,địa điểm tôi đều đã chọn xong rồi,là chỗ này…..]

Gửi xong địa chỉ,Cố Phi Yên đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ.

[chúng ta vẫn là lần đầu gặp mặt,nếu gặp nhau sớm quá không có ý nghĩa gì cả,nếu không thì……chúng ta làm một cái mật mã liên hệ?]

[mật mã ám hiệu gì?]

[chúng ta đều mặc váy,thấy thế nào?]

[hahaha.]

“hì hì.” Không có khoe gì cả,Cố Phi Yên chịu khôg nổi để lộ ra một nụ cười xấu xa,cũng không có làm chuyện gì cả.

Người đàn ông bình thường,chắc chắn đều không thể đồng ý với những ám hiệu mật mã vô nghĩa như vậy,nhưng cô đây là chơi vơi Ảnh Hồ một trò chơi nhỏ nhỏ thôi,ai kêu anh ấy phần lớn thời gian đều không có cảm giác hài hước gì cả.

[vậy như thế này,tôi mặc một cái áo váy màu xanh,trên tóc cài một bông hoa bách hợp,anh cũng mặc một cái áo màu xanh,cầm một tờ báo hoặc là một cốc cà phê trên tay,thấy thế nào?]

[……ok.]

Từ trong dấu chấm lửng,có thể thấy rõ cảm giác không biết phải làm sao của Ảnh Hồ.Cố Phi Yên trêu đùa cho anh ấy vui,không nhịn được bật cười.

Trong căm biệt thự thanh nhã ở Kinh Thành,người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn mở to mắt nhìn điện thoại,phát hiện điện thoại không có sáng nữa,nhẹ nhàng lắc đầu,môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

…….

Ngày hôm sau.

Cố Phi Yên đến chỗ hẹn gặp ảnh Hồ rất sớm.

Cô chọn một nhà hàng nhỏ riêng tư kiểu Trung Quốc,mặc dù danh tiếng không nổi,nhưng nó rất có tiếng ở trong phạm vi này,không chỉ sửa sang lại đepj đẽ yên tĩnh,mùi cũng rất là được.

Vì bữa cơm này,mà ngân quỹ nhỏ của cô trống đi không ít,cũng là lấy ra sự thành ý.

Ngồi vị trí ở gần cửa sổ,Cố Phi Yên thỉnh thoảng nhìn xung quanh bên ngoài,mắt nhìn khoảng cách thời gian hẹn còn có 10 phút nữa,một người con trai mặc chiếc áo sơmi màu xanh,chiếc quần màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn của Cố Phi Yên.

Người con trai kia với thân hình cao lớn diện mạo xuất chúng,trên mặt anh ấy còn kèm theo một nụ cười nữa,ngũ quan hài hòa,lập thể giống như là nhà điêu khắc có sản phẩm nghệ thuật trong tay đẹp hoàn mỹ,giống như là con lai vậy.

Càng để cho người nhìn chịu đựng không nổi,khí chất của anh ấy điềm tĩnh,giống như hoàng tử từ trong chuyện cổ tích đi ra vậy,cao quý mà không kiêu ngạo khinh người.

Cố Phi Yên lúc bắt đầu còn rất là kinh ngạc,nhưng,khi ánh mắt cô rơi trên tay của người đàn ông đang cẩm đồ trên tay,lập tức bị hạ gục,cười và nước mắt nhanh chóng xuất hiện rồi.

“thật ngại quá……”người đàn ông đã bước đến trước mặt Cố Phi Yên,nhìn cô ấy không thể chống đỡ được niềm vui,có một chút không biết phải làm sao giơ cao cái đồ ở trên tay, “ không có tìm được tiệm cà phê,chỉ có thể dùng trà sửa để thay thế.”

Không chỉ như vậy,hình như báo cũng không có mua luôn.

Cho nên,một tay anh cầm một quyển giấy trắng,trên giấy viết to hai chữ “tờ báo.” Tay kia thì cầm một cốc trà sửa trân châu,bên ngoài cốc cũng dán một tờ giấy trắng,viết lên trên chữ, “cà phê.”

Người đàn ông vốn dĩ đẹo trai anh tuấn vô cùng,bởi vì cái này,rõ ràng là có chút ngốc nghếch.

Cố Phi Yên chịu đựng rồi lại chịu đựng,đây mới là đỉnh điểm đứng dậy không có hình tượng,dụi dụi vào khuôn mặt đau xót,cố gắng chìa một tay ra thục nữ, “ xin chào,tôi là Cố Phi Yên.”

Người đàn ông cũng chìa tay ra,trong ánh mắt còn đem theo một cái nhìn ấm áp, “xin chào,tôi là Chu Tử Ngạn.”