Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 374-2




Việc đã đến nước này, Tô Mộc bị thương nặng, tôi chỉ còn một luồng tàn hồn thì còn ở lại dương gian làm gì.

“Thiên sư Chung Quỳ đại danh đỉnh đỉnh đỉnh, ha ha, từ xưa tới nay đều nói ngươi tàn khốc vô tình, nhưng ngươi vì ham muốn của mình mà tạo ra ta. Nếu như ngươi cảm thấy trước kia gặp ta là sai lầm vậy thì hôm nay ta sẽ kết thúc sai lầm này, cũng kết thúc ân ân oán oán kiếp trước. Lần này là lần cuối cùng, ta không hy vọng có một kiếp sau lại có một cô gái tên là Lộc Dương thua ở trong tay ngươi.”

Nói xong câu cuối tôi liền phun ra đoàn yêu khí màu xanh lá cây cuối cùng vây khốn Chung Quỳ.

Lúc này tôi đã hoàn toàn trong suốt giống như linh hồn vừa mới chết, bồng bềnh không chỗ nương tựa.

Chung Quỳ cũng không hơn gì tôi, hắn không có tích khí bảo vệ liền bị yêu khí trói chặt lấy.

Tôi nhận ra tôi đã cố hết sức, không có yêu khí trong thân thể thì muốn điều khiển yêu khí đang trói Chung Quỳ cũng cực kỳ khó khăn. Cũng may yêu khí kia còn có chút ý thức, sau khi cảm ứng được với tôi liền tự động dựa theo suy nghĩ của tôi đè ép Chung Quỳ.

Mặt Chung Quỳ bắt đầu biến dạng trở nên xấu xí không chịu nổi, hồn phách hắn phát ra tiếng vang giống như đồ gốm đang bị nghiền nát.

“Ngươi không giết được ta, ta đã là hồn tích. Ngược lại Tô Mộc thì… ha ha, hắn là một phần của ta, ta chết đi thì hắn cũng không thể một mình sống. Nếu ngươi muốn kết thúc vậy thì cũng nhau hồn phi phách tán đi!” Chung Quỳ đang yên lặng đột nhiên ha ha cười lớn.

Nghe được cái tên Tô Mộc ngón tay tôi không khỏi tự giác dừng một chút. Anh ấy còn chưa chết? Hồn phách anh ấy cùng hồn phách Chung Quỳ ràng buộc lẫn nhau?

Trái tim vốn sớm tuyệt vọng như tro tàn bỗng nhiên lại hồi sinh, nếu như tôi hiểu không sai thì Tô Mộc quả thật từng nói anh ấy cùng Chung Quỳ không tách rời được với nhau, tức là chỉ cần Chung Quỳ không chết thì Tô Mộc cũng sẽ không chết?

Nhưng vừa rồi Tô Mộc mới lao về phía Chung Quỳ, âm khí toàn thân rõ ràng đã tan hết, hồn phách cũng biến mất vô ảnh vô tung. Anh ấy vẫn tồn tại sao?

“A ha, ngươi rốt cuộc không phải cô ấy. Năm đó cô ấy vì giết chết Yêu Thần mà từ bỏ cả hồn phách lẫn tu vi của mình, đối với ta cũng chẳng ngó ngàng gì tới. Vậy mà ngươi chỉ cần nghe thấy cái tên Tô Mộc liền mềm lòng, ha ha, định trước không thành được việc lớn.” Chung Quỳ cười khổ nói.

Hắn thừa lúc tôi ngẩn ra đã tránh thoát đoàn yêu khí của tôi, miệng thở dốc đang nhìn tôi.

Sắc mặt tôi trầm xuống, mắt lạnh nhìn hắn: “Tô Mộc ở đâu?”

“Có quan trọng không? Dù sao ngươi cũng phải cùng ta lấy mạng đổi mạng còn quản tới hắn làm gì. Chỉ đáng tiếc, ngươi thương hắn như vậy nhưng hắn cũng vĩnh viễn không thấy được. Ha ha.” Chung Quỳ thở dốc từng ngụm, người tỉnh lại được một ít mặt liền cười gằn, nói.

Tất cả yêu khí vừa rồi của tôi dùng để vây khốn hắn giờ đã tan hết, bây giờ chỉ còn một bóng hình trong suốt run lẩy bẩy, tình thế giữa chúng tôi lập tức đảo ngược.