Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi

Chương 62: 62: Chẳng Lẽ Một Chút Cũng Không Cảm Động Sao






Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Long Đình Dạ nhấp nhấp môi mỏng nhẫn nại tính tình hỏi cô.

"Anh có nói không đi?"
Anh chỉ nói không có thời gian, cũng không cự tuyệt cùng cô đi xem phim.

"Nhưng không phải anh nói rất bận sao?" Thời Duy Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

Cô hỏi anh có thời gian không, anh nói không có, này không phải tương đương cự tuyệt sao?
"Đây là cùng một cái ý tứ?" Long Đình Dạ nhăn chặt mày, hỏi lại cô.

Lịch trình buổi chiều của anh đích xác đã xếp đầy, không có thời gian.

Nhưng vài phút trước đó, anh đã gửi tin nhắn cho trợ lý thông báo hủy bỏ tất cả lịch trình cùng công việc buổi chiều.

"Này chẳng lẽ không phải cùng một ý tứ?" Thời Duy Hạ cạn ngôn, không khỏi hoài nghi nhân sinh.

Mạch não của người đàn ông này, thật đúng là kỳ lạ!
"Không muốn đi?" Long Đình Dạ không giải thích nhiều, trực tiếp hỏi cô.

"Đi, đương nhiên đi!" Thời Duy Hạ phiết môi, vội vàng xoay người chui vào trong xe, lập tức nói với tài xế.

"Phiền anh đến rạp chiếu phim gần đây!"

"Được, thái thái!"
Rạp chiếu phim, Thời Duy Hạ nghiêm túc chọn lựa một phen, cuối cùng chọn một bộ phim tình cảm khoa học viễn tưởng.

Bộ điện ảnh này trước kia hình như cô từng nghe nói qua, nghe nói rất cảm động.

Chỉ là khi đó cô quá bận rộn đấu đá cùng Long Đình Dạ nên cũng không có thời gian tới rạp chiếu phim xem.

Mà hiện tại cô vừa vặn có thể đền bù một chút tiếc nuối này.

Mười phút sau, Thời Duy Hạ mới vừa mua bắp rang, cảm thấy mỹ mãn ngồi trong phòng chiếu phim, nghiêm túc xem phim.

Cốt truyện vô cùng cảm động, xem đến cuối cùng, đại đa số người trong rạp đều chảy nước mắt.

Hốc mắt Thời Duy Hạ cũng ướt, hoàn toàn bị cốt truyện làm cho cảm động.

Nội dung bộ phim này chính là, nam chính người máy có tình cảm của con người, cùng nữ chính nảy sinh tình yêu, rồi lại không thể ở bên nhau.

Cuối cùng trải qua đủ loại nguy hiểm, nam chủ người máy soái khí, vì cứu nữ chính mà chết đi trong lồng ngực nữ chính.

Khi bộ phim chiếu xong, rạp chiếu phim đã một mảnh lau nước mắt nước mũi.

Thời Duy Hạ cũng yên lặng lấy qua khăn giấy mua cùng với bắp rang, lau lau khóe mắt.


Chỉ là, khi cô quay đầu nhìn về phía Long Đình Dạ, lại ngây ngẩn cả người.

Anh ngồi ở bên cạnh cô, mặt không biểu tình nhìn màn hình, trên mặt vô cùng tuấn mỹ không có bất luận gợn sóng gì.

Thậm chí liền một chút cảm xúc phập phồng đều nhìn không ra.

Cô có chút không thể tin được, người bình thường thấy nội dung cảm động lại bi thương như vậy, dù không khổ sở bao nhiêu, nhưng trong lòng cũng có một ít dao động đi.

Cho đến khi từ rạp chiếu phim ra ngoài, Thời Duy Hạ gấp không chờ nổi hỏi Long Đình Dạ.

"Long Đình Dạ, anh cảm thấy bộ phim vừa rồi thế nào?"
"Đặc hiệu quá kém, hậu kỳ hẳn nên khai trừ toàn bộ!" Long Đình Dạ suy nghĩ hai giây, sau đó lấy góc độ của một thương nhân chuyên nghiệp nói với cô.

Theo anh thấy, bộ phim khoa học viễn tưởng này căn bản không đạt tiêu chuẩn.

Công ty điện ảnh dưới tay anh, từng dưới sự giám sát của anh thành công sản xuất ra một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Đặc hiệu hoàn toàn không phải bộ phim hôm nay có thể so sánh được, phòng bán vé cũng phá mấy cái kỷ lục, đến nay còn không có bộ khoa học viễn tưởng nào phá vỡ kỷ lục của bộ điện ảnh kia.

Vừa nghe anh trả lời, Thời Duy Hạ lại bất đắc dĩ.

Người đàn ông này quả nhiên là một thương nhân trời sinh, hơn nữa còn là một thương nhân không có một chút ít tình thú đáng nói.

"Em không phải hỏi anh cái này, em là nói cốt truyện.

Chẳng lẽ anh một chút cũng không cảm động sao?" Cô chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục hỏi anh.

.