Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 1362




Chương 1362

Nếu cô mà may mắn như vậy thì làm sao có thể rơi vào tình cảnh này.

Đột nhiên người phụ nữ ngoại quốc kia nói: “Một lát nữa sẽ phát đồ ăn, nhớ phải cướp thật nhanh… Chỗ này chỉ phát đồ ăn một lần một ngày”

Không ngờ lại tốt bụng nhắc nhở bọn họ.

Tô Noãn Tâm vội vàng nói: “Chúng tôi sẽ, cảm ơn cô.”

Chỉ thấy người phụ nữ cười khổ nhìn cô nói: “Có thể giàn giúp tôi không… Tôi hành động không tiện”

“Không có vấn đề gì, để tôi”

Lan Bảo Khiết tò mò nói: “Cô đã thành như vậy rồi tại sao lại còn kiên trì?”

Vầy còn thảm hơn cả cô ta trước đây.

Chỉ thấy người phụ nữ nước ngoài kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì tôi muốn báo thù, tôi bị người yêu nhất bán vào chỗ này… Gã ta với bạn tốt nhất của tôi hợp lực bán tôi vào đây, để bọn họ có thể ở bên nhau… Sau này bọn họ còn chạy tới xem tôi, tôi càng thảm thì trong lòng bọn họ càng vui… Bọn họ chính là súc sinh!”

“Tôi phải sống, tôi muốn báo thù…”

Mấy chữ cuối kia khiến người ta cảm thấy phát lạnh.

Ý hận này… Quả là nồng nặc.

Cơ thể bị thương cộng thêm vết thương tâm lý…

Tô Noãn Tâm không khỏi thở dài trong lòng.

Lan Bảo Khiết cũng cười khổ nói: “Trước kia… Tôi cũng từng hận cô như vậy”

Tô Noãn Tâm trực tiếp liếc mắt nói: “Tôi có cái gì mà hận? Mấy cô chủ nhà giàu thủ đô các người ăn no rồi rảnh rỗi đến phát hoảng… Ở trước sống chết, đàn ông tính là cái gì?

“Bây giờ cô có còn nghĩ muốn cướp chú nhà tôi với tôi không?”

Lan Bảo Khiết lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn sống”

“Cho nên các người đều rảnh rỗi đến phát hoảng, chỉ thích đi ghen ghét người khác, không nhìn được người ra sống tốt! Phải đến tận chỗ như vầy mới hiểu ra, chỉ còn sống thôi đã không dễ dàng… Còn nghĩ đến thứ khác sao?”

“Tôi có thể lọt vào mắt chú nhà tôi, thuận lợi cùng chú ấy đến với nhau, chẳng lẽ không phải trải qua cái gì sao?”

“Cuộc đời thật sự có cái gì cũng thuận buồm xuôi gió sao? Cái gì cũng không nỗ lực mà có thể đạt được sao?”

“Tôi đã hiểu, cô đừng nói nữa… tôi không muốn Lệ Minh Viễn nữa, hiện tại tôi chỉ muốn sống… Người nhà của tôi không cần tôi nữa cũng không sao, tôi muốn sống… Bằng của tôi rất cao, tôi có thể tự nuôi sống mình… Tôi chỉ cần có thể sống là đủ rồi”

“Tôi không cần gả cho người đàn ông tốt, chỉ cần có thể tiếp tục sống sót, tìm một người đàn ông bình thường gả rồi sống cuộc sống bình thường cũng đủ… Nhưng điều kiện kiên quyết là tôi phải còn sống”

“Vậy thì cảm miệng… Hình như sắp có người đến phát đồ ăn rồi, chuẩn bị giành”

Tô Noãn Tâm vừa dứt lời, bên ngoài đã có vài người xách chậu gỗ đi vào ném bánh mì.

Tô Noãn Tâm phản ứng cực nhanh, giành được mấy cái.

Lan Bảo Khiết với Vương Đình phản ứng chậm hơn, không cướp được cái nào, mấy người kia quá nhanh.

Bánh mì vừa được quăng xuống đã bị chen chúc cướp hết sạch.

Hai người kia khổ sở nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Noãn Tâm…”

“Biết rồi, may mà tôi phản ứng nhanh, nhưng mà tôi cũng không giành được nhiều, chỉ có thể chia cho mỗi người một cái”

“Cảm ơn… Thế là đủ rồi: Tô Noãn Tâm đưa cho mỗi người một cái, đưa cho người phụ nữ nước ngoài kia một cái.

Người phụ nữ nước ngoài tràn đầy cảm kích gật đầu với cô.