Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 173




Nghe giọng điệu âm u quái gở này của anh thì biết rằng có lẽ anh đang nghĩ cô là một người không biết giữ lời hứa.

Lúc cầu xin người ta giúp đỡ thì nói hàng trăm nghìn lời hoa mỹ, tốt đẹp nhưng rồi kết quả lại là không thể làm được gì.

Tô Noãn Tâm không khỏi cảm thấy ấy nảy nói: “Chú… cuối tuần trước không phải em cố tình không đến nấu cơm cho chú đâu, em bị nhà trường sắp xếp cho một buổi tự học, đi học mất cả một tuần trời, mãi đến tối hôm qua mới về trường”

“Tô Noãn Tâm, chẳng phải trước đó lúc uống say, em ghê gớm lắm sao? Vừamới tỉnh lại đã sợ rồi à? Tiết thảo của em chạy đi đâu rồi?”

“Hà. sau khi uống rượu say sao?” “Vừa tỉnh rượu liền quên sạch rồi!”

“Phù tối qua em uống say rồi gọi điện thoại cho chủ sao? Em đã nói những gì vậy… chủ tuyệt đối đừng để những lời đó trong lòng, em cứ uống rượu vào là thích nói năng lung tung, nếu em có nói lời nào làm chủ không muốn nghe thì chủ nhất định không được để trong lòng đầu nhé?”

Khóe miệng của Lệ Minh Viễn khẽ giật giật nói: “Tô Noãn Tâm, đừng nói là em lại gặp phải chuyện phiền phức muốn nhờ anh giúp đẩy nhé?”

“Ừm… chú à, sao chủ lại nói như vậy chứ chẳng lẽ không có chuyện gì thì em không thể gọi điện thoại nói chuyện phiếm với chú vài câu sao?”Có cái quái gì để nói chứ?

Anh gần như đi guốc trong bụng có nhóc này rồi, lúc cầu xin người ta giúp đỡ thì lật một mặt này, lúc không có gì phải cầu xin thì lại là một dáng vẻ khác! Là kiềU hung hăng vênh váo có thể quăng lên trời.

“Chú à à thi, chủ đã ăn cơm chưa?”

“Đợi em nấu cơm cho anh, sau đó phải

đợi đến khi chết đói sao?”

“Thế chủ đã tan làm chưa?”

“Vẫn chưa!”

“Vì để bù đắp bữa tối tuần trước chưa kịp nấu, em sẽ qua nhà nấu cơm cho chủ ngay bây giờ!”

“Không cần nữa.” Ai thích thủ gì cơm có nấu chứ.

“Không được! Làm người phải biết giữ lời hứa, em nói đến là sẽ đến, kể cả sau này vào đoàn quay phim rồi, em cũng nhất địnhsẽ tranh thủ thời gian đến nhà nấu cơm cho chu

Cô vừa bị mấy lời cô Vương nói dọa sự chết khiếp!

Vì thế nên mới sốt sắng chạy đến ôm chặt bắp đùi của Lệ Minh Viên, coi đó là chỗ dựa vững chắc mà dựa vào.

Nếu không sau này lỡ như thực sự gắn phải phiền phức, chỉ dựa vào sức của một mình cô, hoàn toàn không có người chồng lưng, còn có cả nhà họ Cố đang nhìn chăm chấm vào có như hổ đói thì một diễn viên nhỏ bé có thể bị người ta chỉ địa điểm chết bất cứ lúc nào.

Nhưng Lê Minh Viễn không giống ai, có thời gian cô đều phải nghĩ cách đối xử với anh thật tốt

Có như vậy thì sau này, lúc tìm anh giúp đỡ mới không cần phải hạ thấp tone giọng cầu xin như thế này.

. Tốt nhất là anh có thể coi cô là người một nhà mà bảo vệ cô!

Như vậy thì quả thực là cô chẳng phải sợ hãi điều gì nữa, hơn nữa còn có thể bảo vệ Bạch Kỳ Sương và Minh Dao.

Với lại vừa rồi thầy Vương cũng bảo cô đem chuyện của Bạch Kỳ Sương nói với người chống lưng của cô một tiếng, bây giờ cô vẫn còn đang do dự không biết có nên nói cho Lệ Minh Viễn nghe hay không.

Lệ Minh Viễn vẫn duy trì giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tùy em!”

Dù sao thì anh cũng chả thích thú gì

nữa!Lệ Minh Viễn nói rồi dứt khoát ngắt điện thoại luôn.

Tô Noãn Tâm bị anh cúp điện thoại, cô cầm điện thoại di động đứng ngây ngốc tại chỗ một hồi lâu rồi mới bĩu môi nói: “Hừ, có gì ghê gớm đâu.”

Thế nhưng vẫn quyết định cất điện thoại vào cặp sau đó đi về phía cổng trường, vì muốn tiết kiệm thời gian nên cô cũng không bảo tài xế tới đón mà tự gọi xe, trực tiếp bảo địa chỉ nhà Lê Minh Viễn.

Trên đường đi không quên gọi điện báo với Dương Diễm một câu, nói là cô đang đi qua nhà chủ của cô rồi.

Dương Diễm nghe vậy thì ngầm hiểu, cô ấy biết Tô Noãn Tâm muốn đến nhà chủ để nói chuyện tìm trợ lý nên cũng không nói gì nhiều mà chỉ bảo cô đi đường phải chú ý an toàn.

Rồi sau đó quay lại nói với Lâm Xuân Mạn một câu, rủ cô ấy đi đến nhà ăn của trường để ăn cơm tối.

Lâm Xuân Mạn biết chuyện Tô Noãn Tâm đến tìm bạn trai của cô giúp đỡ vì chuyện tìm trợ lý đoàn phim liền nhíu mày nói: “Các cậu không coi mình là bạn nữa đúng không? Có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải đi nhờ và người khác sao? Cứ giao cho mình là được rồi!