Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 462




Chương 462: Lục Viễn Phương, ông đúng là không biết xấu hổ!

“Người trong kia… cũng là mẹ của con gái tôi! Kỷ Vân Như… Mặc dù nhà họ Lục tôi có rất nhiều con gái riêng, nhưng tại sao tất cả những đứa con riêng đó đều có thể tranh giành quyền thừa kế với con trai trưởng con gái trưởng, là bởi vì… nhà họ Lục chúng tôi xem trọng huyết thống. Bất kỳ một đứa con riêng nào cũng đều có tư cách làm chuyện đó. Cho dù Bạch Kỳ Sương chẳng là cái định gì trong mắt bà, nhưng một khi cô ấy đã có con rồi thì cô ấy chính là mẹ ruột của đứa con mang huyết thống nhà họ Lục tôi! Là người mà đến cả bà chủ của nhà họ Lục là bà cũng không động vào được! Đây là quy định của nhà họ Lục, nếu bà không hiểu thì có thể về hỏi lại các bậc cha chú trong gia tộc”

Kỷ Vân Như tức giận hét toáng lên: “Lục Viễn Phương, ông bớt lừa người đi! Không phải là ông sợ tội giết chết cô ta đấy chứ! Thủ đoạn bà nội ông đối phó với mấy con khốn làm người thứ ba bên ngoài này cũng chẳng ngay thẳng hơn tôi là mấy đâu. Ông tưởng tôi chưa từng thấy, chưa từng nghe nói sao! Chỉ có quả hồng mềm như mẹ ông mới bị mấy kẻ thứ ba bên ngoài kia bắt nạt lên đầu lên cổ thôi!”

Lục Viễn Phương tức giận đến mức ngón tay run lẩy bẩy nói: “Kỷ Vân Như, quản cái miệng bà cho tốt vào!”

Nếu không phải vì mẹ ông ta.

Thì năm đó… sao ông ta lại thỏa hiệp được chứ!

Nếu như không thỏa hiệp, thì ông ta và Bạch Kỳ Sương sao có thể đi đến cục diện cách nhau một cánh cửa… nhưng lại không dám gặp mặt như ngày hôm nay được?

Trong lòng Lục Viễn Phương cực kì đau khổ.

“Không đấy! Ha ha ha ha… Lục Viễn Phương, tên khốn nhà ông, có phải ông sợ con khốn kia biết lúc trước vì mẹ ông nên ông mới từ bỏ cô ta phải không? Mới không quan tâm không chăm sóc, không thăm không hỏi han gì cô ta… để rồi cô ta bị tôi bắt nạt? Ha ha ha ha, quả nhiên, mẹ ruột chỉ có một, còn phụ nữ thì đâu đâu cũng gặp được. Ngần ấy năm không có cô ta bên cạnh, chẳng phải bên cạnh ông cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ sao? Hôm nay ngủ trên giường người phụ nữ này, ngày mai lại ngủ trên giường người phụ nữ khác… Lục Viễn Phương, ông không sợ bị bệnh à!” Lục Viễn Phương tỏ vẻ chẳng có gì, nhướng mày nói: “Dù tôi ngủ trên giường ai thì chẳng ngủ trên giường bà”.

“Há..” Tô Noãn Tâm không nhịn nổi nữa nên bật cười thành tiếng. Ánh mắt sắc như dao của Kỷ Vân Như ném thẳng về phía cô như muốn xuyên chết cô vậy.

Nhưng đúng thật là… ngọn nguồn mọi chuyện đều đã được phơi bày ra rồi. Kỷ Vân Như bà ấy sống thảm tới mức thực sự sẽ bị người khác cười nhạo. Nhưng Tô Noãn Tâm là cái định gỉ gì?

Mà lại dám cười nhạo bà ấy!

“Lục Viễn Phương, ông đừng tưởng rằng tôi còn thích thú gì với ông… Đàn ông muốn lên giường Kỷ Vân Như tôi không thiếu, chẳng kém gì ông đầu” Lục Viễn Phương nói với ngữ khí chế giễu: “Vậy nên chúng ta muốn ngủ với ai không muốn ngủ với ai thì cứ việc ngủ đi… Ai cũng chẳng cao quý hơn ai đâu” . Tô Noãn Tâm chỉ thấy Lục Viễn Phương thật sự… rất thoải mái.

Ông đây ngủ rồi, ông đây cũng chẳng sợ cho người khác biết được… Cho dù là ở trước mặt người yêu nhớ mãi không quên Bạch Kỳ Sương thì ông ta cũng không tận lực che đậy, cũng không dám nói ra.

Đã thể không những không nói ra mà còn nói rất thẳng thắn vô tư.

“Lục Viễn Phương, ông đúng là không biết xấu hổ!”

“Bà vẫn còn hèn hạ như vậy ư! Tôi xin bà mau về nhà đi, đừng làm mất mặt mũi nhau như vậy nữa được không? Tôi là một người đàn ông ngủ với phụ nữ ở khắp mọi nơi, người ta đội lên đầu tôi cái nồi đa tình! Nhưng bà là bà Lục ngồi ở trên cao lại đi ngủ với đàn ông ở khắp nơi, bao nuôi đàn ông như thế mới là chuyện phóng đáng để tiện đấy! Bà tưởng rằng những chuyện này bị truyền ra ngoài thì chỉ có một mình tôi là mất mặt thôi sao?” Kỷ Vân Như suýt tí nữa đã vì tức giận mà phun ra một ngụm máu luôn rồi.

“Lục Viễn Phương, ông đợi đó cho tôi! Cả đời này tôi cũng sẽ không để ông sống yên ổn đâu!”. Đợi đấy, đợi đến khi anh trai bà ấy tỉnh lại đi.

Bà ấy sẽ không để tất cả những người có mặt ở đây sống yên ổn đâu!

Kỷ Vân Như bực bội vội giẫm giày cao gót rời đi, mấy người bảo vệ nữ phía sau cũng đi theo.

Lục Viễn Phương thấy vậy mới nhướng mày nói: “Chuyện đã giải quyết xong rồi… Tôi đi trước đây”

Lệ Minh Viễn hờ hững nói: “Cứ tự nhiên”