Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 487




Chương 487: Diễn không tốt thì đừng đi diễn nữa

“Có gì to tát đâu chứ, sau này cô nhóc kết hôn với vị hôn phu thì chúng tôi còn phải đi uống rượu mừng nữa mà!”

Lệ Minh Viễn cười nói: “Đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời đến cho các vị”

Nghe vậy, đồng tử của Tiêu Bảo Vỹ khẽ co rút lại.

Lệ Minh Viễn… Sở hữu khu trung tâm thương mại khổng lồ, đứng đầu chuỗi cửa hàng ăn uống trong giới nhà giàu thủ đô.

Vậy mà thật lòng muốn cưới cô nhóc Tô Noãn Tâm về làm bà chủ của nhà họ Lệ, mối quan hệ của cô ấy.

Đúng là khó mà có được.

Sau khi Tô Noãn Tâm thay quần áo xong thì đi trang điểm để đóng phim.

Đã không còn là người ăn mày năm đó nữa mà là một người phụ nữ trẻ làm mẹ.

Trang điểm trông vẫn nhợt nhạt như trước… Trông xấu hơn, không được xinh đẹp lắm, khuôn mặt có chút tiều tụy.

Cảnh tiếp theo mà cô phải diễn chính là tiếng hét thất thanh khi sinh con…

Sau đó cả nhà phải chống trả vụ thảm sát, dường như là tuyệt vọng để bảo vệ cô an toàn mới sinh ra được đứa trẻ.

Tiêu Bảo Vỹ nhìn thấy cảnh diễn này thì hai mắt dường như đỏ lên.

Bởi vì vai diễn của anh ta… Chính là anh ta vừa sinh ra đã mất mẹ.

Lệ Minh Viễn đứng ở một bên xem, khóe miệng run rẩy nói: “Nhìn vậy mà cũng khóc sao?

Chỉ như vậy?

Anh chẳng có cảm giác gì cả Ngoại trừ có chút buồn cười vì sự nhớ nhung… Thì diễn xuất của cô nhóc kia cũng không tồi.

Thế nhưng đạo diễn Khương lại không hài lòng.

Anh ta đứng lên quát: “Tô Noãn Tâm, tôi biết cô chưa từng sinh con! Thế nhưng cô không nghiên cứu trước khi diễn hay sao! Làm gì có người nào sinh con như cô chứ? Vẻ mặt của cô như đang ở trong đám tang vậy!”

“Vai diễn người nhà trong bộ phim còn chưa chết đâu!”

“Sinh xong rồi mới chết, cô nên hiểu rõ thứ tự của vấn đề chứ!”

Ngay sau đó, đạo diễn Khương dường như cảm thấy có mũi đao đang chĩa thẳng vào mình.

Đạo diễn Khương không khỏi cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, anh ta vừa quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông có khí thế vô cùng mạnh mẽ đi cùng với cô nhóc kia đang lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh ta không khỏi cau mày hùng hổ nói: “Tôi đã nói là không cho phép được mang người nhà theo rồi mà, thế mà lại còn đưa tới đây! Sao nào, cảm thấy không hài lòng với thái độ của tôi sao? Đây chính là thái độ của tôi khi quay phim đấy! Nếu như ngài cảm thấy không quen thì mau đi chỗ khác đi, đừng có ở lại đây mà thấy chướng mắt”

Tiêu Bảo Vỹ liền dở khóc dở cười nói: “Anh Lệ đừng để ý… Tính tình của đạo diễn Khương như vậy nhưng anh ta không có ý xấu đâu, chỉ là yêu cầu đối với tác phẩm rất cao nên anh ta sẽ có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với diễn viên”

Nói xong, anh ta liền đi qua chỗ đạo diễn Khương, rồi thì thầm vào tai của anh ta: “Đạ diễn Khương, anh muốn chết à! Đây là người mà cả đoàn làm phim chúng ta không trêu vào được đâu! Anh còn không mau bớt lại đi?”

Đạo diễn Khương cau mày nói: bàn của tôi, dựa vào đâu mà tôi phải bớt lại chứ? Cho dù có là vua tới đây thì tôi vẫn làm như vậy thôi! Tô Noãn Tâm, tôi cho cô thêm 5 phút để suy nghĩ lại cho tốt đii”

“Trước tiên cứ dừng tạm 5 phút đãi”

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười ngồi dậy khỏi giường, cầm điện thoại di động lên đi tìm kiếm những video sinh con để quan sát thử.

Đột nhiên, có một ly trà sữa nóng được đưa tới.

Tô Noãn Tâm ngẩng đầu với vẻ mặt ngơ ngác anh chú đứng ở bên cạnh cô: “Nếu mệt thì nghỉ một lát đi”

Tô Noãn Tâm cười khổ nói: “Chú, em không thấy mệt, chỉ là có hơi lạnh một chút…”

Lệ Minh Viễn cởi chiếc áo khoác trên người ra, khoác lên người cô, bao cô lại kỹ lưỡng rồi mới nói: “Uống chút đồ nóng đi, như vậy sẽ ấm hơn một chút”

Tô Noãn Tâm nhận lấy ly trà sữa, uống khoảng hai ngụm: “Cám ơn chú… Chú, thật ra em cảm thấy có chút xấu hổ, vốn dĩ em cảm thấy mình diễn cũng không tệ lắm, em cũng có nghiên cứu trước rồi, thế nhưng vẫn không đạt được yêu cầu của đạo diễn Khương”

“Nếu diễn không tốt thì đừng diễn nữa”

“Không… Em nhất định phải diễn, chú đừng lo em phải chịu khổ, em biết mình không cần làm gì thì chú cũng có thể nuôi em, nhưng mà… Em rất thích diễn xuất, em rất hưởng thụ những cảnh mà em diễn chưa tốt, cuối cùng trải qua rèn luyện cũng đã diễn tốt hơn nhiều rồi, sau đó được đạo diễn khen ngợi cũng có chút cảm giác thành tựu”

“Chú đợi em một lúc nữa nhé, rất nhanh thôi em sẽ xong ngay…