Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 440: Liền đơn giản như vậy




Trong phòng bếp rộng lớn tràn ngập nồng đậm hương vị thức ăn, tiếng thái rau củ, tiếng xào nấu liên tiếp đang xem. Nhưng người ở bên trong, lại cảm giác giờ khắc này tất cả âm thanh đều đã biết mất một dạng, chỉ còn lại có âm thanh của Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ, có nghĩ tới việc không để ý lễ phép đem Hồng Cầm đánh một trận trút giận, cũng có nghĩ tới xô cửa ra ngoài.

Nhưng sau đó, cô chỉ là hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Hôm nay là 30 tết, tôi không so đo với bà, khẩn trương cút!"

"Cô..." Hồng Cầm chấn kinh không thôi.

Bà ta không nghĩ tới, Tô Thi Thi như vậy đều có thể nhịn được?

Bà ta lúc trước nghiên cứu quá thật lâu, chuyên chọn những lời vô cùng tàn nhẫn để nói. Nhưng mà Tô Thi Thi chỉ lúc bà ta nhắc đến chuyện Bùi Dịch ở bên ngoài cùng Trạm tiểu thư trò chuyện mới có chút vẻ mặt tức giận, sau đó từ đầu liền không phản ứng rồi.

"Không đúng, cô là đang giả vờ!" Hồng Cầm đột nhiên nghĩ đến tức thì nóng giận mà cười thành tiếng.

Bà ta ở Đoàn gia nhiều năm như vậy, đâu nào không biết, Tô Thi Thi kiêng kị nhất chính là chuyện về mẹ mình.

Hồng Cầm trong mắt hiện lên quét xuống ác độc, bà ta đương nhiên là có biện pháp để cho Tô Thi Thi không khống chế được!

Bà ta không biết kế hoạch của Nhậm Tiếu Vi, nhưng mà bà ta biết, chính mình tất phải đem chuyện này làm cho thật tốt.

"Tô Thi Thi, tôi thật đúng là cô giống y như mẹ mình một dạng không biết xấu hổ." Hồng Cầm nói chuyện thời điểm, mặt không đổi sắc hướng về phía sau thối lui một bước, sợ Tô Thi Thi bạo phát sé đánh bà ta.

"Năm đó mẹ cô chính mình giữ không được trái tim của chồng, lúc Phương Thanh Hoa mang theo con gái tới cửa vậy mà còn không chịu đi. Không phải là cùng hiện tại với cô không khác biệt lắm sao?"

"Các người quả nhiên là mẹ con!"

Tô Thi Thi mạnh cắn răng, móng tay hung hăng đâm vào trong thịt.

Cô không tức giận! Cô không nhớ chuyện quá khứ!

Nhưng mà - -

Cô là người, cô không phải cọc gỗ!

Khinh người quá đáng!

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!

Tô Thi Thi chưa bao giờ là người thích bị người khác khinh bỉ. Cô nắm chắc tuyến, giới hạn chịu đựng của cô chính là mẹ của cô!

Không có bất luận kẻ nào có thể vũ nhục mẹ cô!

"Bốp!" Một tiếng thanh thúy vang lên, để cho toàn bộ âm thanh trong phòng bếp đột nhiên an tĩnh lại.

Mọi người giật nảy mình, một vị đầu bếp thiếu chút nữa cầm dao cắt vào tay mình, có vị đầu bếp thậm chí làm sai trình tự nấu thức ăn, cho thức ăn trước mới đổ dầu vào.

Thật sự là thực âm thanh này quá vang rồi. Mọi người trong lòng đều đã hiện lên một cái ý niệm trong đầu:

Này hẳn là rất đau!

Quả thật rất đau!

Tô Thi Thi âm thầm hít vào, lặng lẽ đưa tay hướng trong tay áo rụt rụt.

Đau chết cô rồi!

"Về sau ngàn vạn lần không có việc gì thì không nên đập tay xuống bàn, không đúng tốt nhất không nên đánh xuống bàn luôn!" Tô Thi Thi đau đến nỗi còn thiếu mỗi chuyện không thật hà hơi kêu lên, chỉ cảm thấy cả bàn tay đều đã tê rần.

Cô nhìn Hồng Cầm bị dọa lờ mờ, đứng lên, trào phúng nhìn bà ta: "Bà nghĩ rằng tôi sẽ đánh bà sao?"

Tô Thi Thi cười lạnh: "Như vậy chẳng phải là trúng bẫy của các người? Các người, chỉ mong sao tôi động thủ đúng không?"

Cô động thủ đánh người, như thế bọn họ là có thể nói cô cố tình gây sự, là có thể vũ nhục cô, để cho Bùi Dịch khó xử.

"Có một chiêu xài tới xài lui hoài ko thấy ngán sao?" Tô Thi Thi khinh thường lườm Hồng Cầm, chỉ chỉ bên ngoài, "Ra ngoài, tôi không nghĩ muốn thấy bà!"

"Cô... Cô có cái tư cách gì..."

"Tư cách? Chỉ bằng lời nói của tôi hiện tại có một nửa quyền hành ở Đoàn gia!" Tô Thi Thi ánh mắt đột nhiên lạnh, gằn từng chữ nói, "Như thế nào, không tin?"

Tin...

Hồng Cầm kìm lòng không đậu run run một phen, trong mắt đều là chấn kinh.

Tô Thi Thi liền là người điên! Nhưng mà bà ta biết cô nói là thật sự. Hiện tại lão gia không dám trêu chọc Bùi Dịch, mà Bùi Dịch nghe Tô Thi Thi. Tô Thi Thi nói lời nói của cô có một nửa quyền hành ở Đoàn gia, một chút cũng không khoa trương.

"Cô liền dương dương tự đắc đi. Liền tính cô lợi hại thì đã sao, cũng ngăn cản không được chuyện xảy ra giữa Bùi thiếu gia cùng Trạm tiểu thư trong lúc đó!" Hồng cầm đi ra ngoài trước, không cam lòng nói.

Tô Thi Thi không thấy bà ta, một lần nữa ngồi trở lại đến trên ghế dựa, cúi đầu, từ trong túi áo lấy ra điện thoại di động.

Không ai nhìn đến, tay cô có chút run rẩy.

Đó là bởi vì phẫn nộ!

Lúc trước cô che giấu rất tốt, nhưng cô vẫn như cũ phẫn nộ, tức giận đến thật sự muốn đánh người.

"Cho rằng cứ như vậy là thôi sao? Tôi đây còn gọi Tô Thi Thi à? Khinh người quá đáng!" Tô Thi Thi mím môi, bấm một cái dãy số.

"Nếu muốn ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ có vài người như thế sao náo nhiệt được!"

Điện thoại vừa thông, Tô Thi Thi đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, không đợi kia đầu nói chuyện liền đoạt trước nói: "Sư huynh, anh cùng Đức An đến trang viên dùng cơm đi..."

"Tụi anh đến rồi..."

"Tút tút..."

Tô Thi Thi nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, vẻ mặt lờ mờ.

"Bọn họ đi nơi nào rồi hả?" Tô Thi Thi khẩn trương lại gọi điện thoại qua đi, nhưng là bây giờ không có kết nối được.

Cô gọi cho Đức An, cũng là giống y như vậy.

"Quá không nghĩa khí rồi!" Tô Thi Thi buồn bực cực kỳ.

Sư huynh cô vậy mà vào thời điểm mấu chốt lại bỏ của chạy lấy người rồi.

Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, nhắn cho Ôn Ngọc cầu trợ giúp

Ngày hôm qua Ôn Ngọc vụng trộm nói cho cô, Tần Phong không cho cô ấy chơi chung với cô sợ lại gây họa. Gọi điện thoại sợ bị Tần Phong nghe được, Tô Thi Thi liền nhắn tin mời cô đến Đoàn gia ăn cơm.

Ôn Ngọc tuyệt đối là người chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng chẳng dừng. Loại này Tô Thi Thi yêu cầu cô tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mà ngoài ý muốn, cô gửi tin nhắn đi như đá chìm đáy biển, Ôn Ngọc không có trả lời. Cô gọi điện thoại qua, đối phương tắt máy.

"Trọng sắc khinh bạn!" Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.

Vốn dĩ muốn tìm những người này làm tăng khí thế, nhưng cô chưa từng quên, hiện tại cái vị Trạm tiểu thư kia đang ở cùng Bùi tiên sinh "Thân mật nói chuyện với nhau"!

Nhưng hiển nhiên, Tô tiểu thư giờ phút này là người cô đơn, vậy mà một người đều đã kêu không được!

"Hừ..." Tô Thi Thi hít sâu một hơi. Nếu như vậy, vậy thì trước rời đi nơi này.

Nhậm Tiếu Vi cho rằng, cô thật sự sẽ thành thật ngốc ở trong này để cho bọn họ khi dễ sao?

Cô không khóc không nháo, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động ra ngoài, xem bà có thể như thế nào!

Đám người trong phòng bếp vẫn phân thần chú ý nhất cử nhất động Tô Thi Thi, chợt phát hiện Tô Thi Thi đứng lên.

Bọn hắn nhìn đến cô hướng tới cửa sổ đi tới, nhìn đến cô đẩy ra cửa sổ đem nửa thân thể thò ra ngoài.

Sau đó, Tô Thi Thi đem thân thể thu trở về, xoay người đi đến chỗ vừa rồi cô ngồi, dời cái ghế kia đi, đem ghế dựa tới bên cửa sổ.

Cô leo lên ghế dựa, một chân bước ra cửa sổ, hai tay ở trên khung cửa khẽ chống, cả người đưa lên trước, sạch sẽ lưu loát nhảy đến trên mặt đất.

Vừa thấy, liền biết bình thường không thiếu làm chuyện loại này.

"Đần độn." Tô Thi Thi bỏ lại hai chữ rõ ràng có thể nghe, vỗ vỗ tay, liền đi rồi.

Cứ như vậy đi tới...

Tại phòng bếp, đám đầu bếp đưa mắt nhìn nhau, lập tức một đám cúi đầu, trộm cười không thôi.

Chuyện Nhậm Tiếu Vi khóa trái cửa, triệt để thành một truyện cười. Đáng tiếc, bác gái Hồng Cầm đứng ở phòng chứa vật liệu gõ hạt dưa, còn không biết toàn bộ chuyện này.

Mà Tô Thi Thi cũng không biết, cô đã gửi tin nhắn sai người. Nói đúng ra, là bị người chặn lại rồi.

"Muốn hay không tới Đoàn gia ăn mãn hán toàn tịch? Đảm bảo ăn no!" Đây là Tô Thi Thi gửi tin cho Ôn Ngọc.

Trong thư phòng theo phong cách cổ kính, Hỗ Sĩ Minh ngồi ở trên ghế đàn mộc, trên tay nắm một cái điện thoại di động, trong ánh mắt xuất hiện chính là tin nhắn như thế này.

"Xem ra, cô cùng Ôn tiểu thư quan hệ, quả thật không tệ." Hỗ Sĩ Minh thì thào tự nói.

Theo tin tức hắn điều tra được, Tô Thi Thi từ khi bắt đầu vào Xây dựng Tiệp Khắc làm việc sau đó mới cùng Ôn Ngọc quen biết, rất khó tưởng tượng trong thời gian ngắn vậy, bọn họ liền trở thành bạn bè thân thiết như là đã quen nhau hơn mười hai mươi năm.

"Mãn hán toàn tịch?" Hỗ Sĩ Minh trong mắt quét xuống ý cười ý tứ hàm xúc không rõ, "Xem ra, Đoàn gia lại chọc em tức giận rồi."

"Tôi giống như, có phần đau lòng." Hỗ Sĩ Minh thu hồi mobile phone, đứng lên, hướng tới bên ngoài thư phòng đi đến.

"Sĩ Minh, con muốn ra ngoài?" Gian ngoài vang lên giọng nói kinh ngạc của Hỗ Sĩ Minh.

Hôm nay đầu tháng và phải xếp chứng từ =_=