Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 521: Ngược chết Bùi tổng tâm trạng thật tốt




Trong phòng khách, Tô Thi Thi thút tha thút thít rớt nước mắt, ủy khuất vô cùng.

Trong phòng giam giữ, Bùi Dịch lòng nóng như lửa đốt, lại còn phải ra vẻ trấn định!

Trong góc phòng máy theo dõi, 24 giờ không ngừng nghỉ, ghi lại toàn bộ hình ảnh của anh ở trong này.

Anh biết, Hỗ Sĩ Minh sẽ nhìn đến toàn bộ biểu hiện của anh ở trong này.

"Bảo bối, thực xin lỗi." Bùi Dịch chậm rãi ngồi về tới trên vị trí, ở trong lòng yên lặng nói.

Tô Thi Thi nói rất đúng, anh quả thật là một người chồng, người cha không chịu trách nhiệm.

Bọn họ có bảo bảo, anh vốn nên là ở bên cạnh cô cùng cô chia sẻ vui sướng. Lại đem một cái cục diện rối rắm lớn như vậy ném cho cô dọn dẹp, để cho cô vác bụng lớn đối mặt.

Anh tuy đã có chuẩn bị, nhưng anh vẫn lại là có lỗi với Tô Thi Thi.

"Hỗn đản, em mua cho anh một cái ván giặt siêu cấp lớn, trở về sẽ bắt anh quỳ!" Tô Thi Thi lau nước mắt, cắn răng nói

Trong phòng giám sát, lãnh đạo trong cục đang xem video clip tình hình trong phòng khách, một đám không thể hiểu nổi.

"Cô ấy là đặc biệt chạy đến nơi đây khóc?"

"Vốn đang sống những ngày tháng hạnh phúc, hiện tại chồng bị bắt sắp phá sản, biểu hiện của cô ấy xem như không tệ rồi." Có một nữ cảnh sát nhân dân nhỏ giọng nói.

Trong phòng giám sát trầm mặc tiếp xuống, người nào đều không có nói nữa.

Mà trong phòng khách, Tô Thi Thi cũng đã không mắng nữa.

"Khóc thật tiêu hao thể lực, đói bụng rồi." Tô Thi Thi buồn bực nói.

Giống như là vì hợp với tình hình, Tô Thi Thi vừa dứt lời, bao tử liền ọt ọt kêu một tiếng.

"Ngốc." Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống ý cười. Anh nghe không được tiếng bao tử Tô Thi Thi kêu gào, chỉ cảm thấy vừa rồi kia là cô gái nhỏ nhà anh đang làm nũng, giống như mèo gào ở trong trái tim anh không ngừng cào xé một dạng, ngứa thật sự.

"Em đi ăn cái gì đây." Tô Thi Thi nói xong liền đứng lên, một bên vén tóc sau thái dương, một bên đi ra ngoài.

Mở cửa thời điểm, cô ở phía sau cửa, ngay góc chết của máy theo dõi dừng chân, hơi hơi buông xuống đầu, trịnh trọng nói: "Em sẽ bảo vệ tốt gia đình này chờ anh trở về."

"Chúng ta, đều thật tốt."

Tô Thi Thi nói xong, tiện mở cửa, đi ra ngoài.

Chúng ta đều thật tốt...

Bùi Dịch bỗng dưng đỏ hốc mắt.

Anh hiểu rõ, cái này chúng ta, chính là nói Tô Thi Thi cùng bảo bảo của bọn họ.  Bọn họ đều rất tốt. Đây là Tô Thi Thi đặc biệt đến đây nói cho anh biết.

"Bảo bối, thực xin lỗi." Bùi Dịch rốt cục thì thào nói một câu.

Đáng tiếc, Tô Thi Thi đã buông tay xuống, không có nghe đến.

Tô Thi Thi đi ra phòng khách thời điểm, trừ bỏ ánh mắt sưng đỏ ra, toàn bộ như thường.

Vừa rồi đón tiếp cô, vị cảnh sát nhân dân kia nhìn thấy bộ dáng của cô, nhịn không được mềm lòng an ủi: "Người hiền có trời phù hộ, đều đã qua đi."

Tô Thi Thi hướng cô lộ ra một cái ấm áp tươi cười, nói: "Có thể nhờ cô giúp tôi đưa đoạn video clip lúc nãy tôi ở trong phòng cho anh ấy xem không?"

Cảnh sát nhân dân sửng sốt, có chút khó xử.

Tô Thi Thi thấy thế, khẩn trương nói: "Là tôi lỗ mãng rồi. Vậy có thể nhờ cô giúp tôi chuyển một câu đến cho anh ấyhay không."

Cảnh sát nhân dân gật đầu: "Có thể."

Tô Thi Thi suy nghĩ xong, chân thành nói: "Bảo với anh ấy hảo hảo phối hợp điều tra. Nếu không thành thật mà nói, ván giặt tôi sẽ giúp anh ấy mua chuộc người, tùy thời có thể đưa vào đây."

"Nhờ vào cô rồi." Tô Thi Thi cười đến híp mắt, thản nhiên đi tới.

Vị cảnh sát nhân dân trợn mắt há hốc mồm.  Bùi Dịch nghe xong, phỏng chừng sẽ tức chết đi?

Tô Thi Thi tới thời điểm, tâm tình trầm trọng, rời đi thời điểm, tâm tình thật tốt.

Ngược xong được người nào đó, quả nhiên cực kỳ vui vẻ nha!

"Gọi người gạt em! Hừ, hiện tại anh khẳng định chịu khổ sở đi!"

Vị lãnh đạo cục cảnh sát kia thật đúng là đã nói đúng, Tô Thi Thi chính là cố ý chạy đến nơi đây khóc!

Bùi Dịch nghe được tiếng Tô Thi Thi khóc, khó chịu không yên, tâm đều nhanh nát.

Chỉ là đang nghe đến vị cảnh sát nhân dân kia chuyển lời lại, mặt anh khoảnh khắc đen.

"Tô Thi Thi, muốn tạo phản có phải hay không!" Bùi Dịch ngầm cắn răng.

Mặt anh đều đã mất hết rồi!

Tô Thi Thi chính là cố ý, nghĩ đến vẻ mặt của Bùi Dịch sau khi nghe được lời của cô, cô liền cảm thấy được sảng khoái.

Ra khỏi cục cảnh sát, cô không có lập tức trở về "Thi Dịch", mà là đặc biệt đi một chuyến đến chợ, nghĩ muốn mua con gà mái già trở về hầm nước canh uống.

Đã xảy ra chuyện không như ý, mỗi ngày vẫn phải chăm sóc tốt bản thân. Tô Thi Thi không phải người không chịu để tâm, nhưng cô cũng tuyệt đối hẳn không khắt khe, tự là khổ chính mình.

Ngay khi cô rời khỏi cục cảnh sát thời điểm, Hỗ Sĩ Minh nơi đó đã thu được tin tức.

"Khóc?" Hỗ Sĩ Minh từ trong văn kiện ngẩng đầu, sắc mặt có chút phát trầm, "Vì cái gì khóc?"

Lấy hiểu biết của hắn đối với Tô Thi Thi, người phụ nũ kia tuyệt đối không phải một người thích ở trước mặt người bên ngoài rơi xuống nước mắt.

Vương Thạc vội vàng giải thích nói: "Tô tiểu thư không thấy được Bùi Dịch, nói là thân thể không quá thoải mái muốn đi phòng khách nghỉ ngơi một hồi. Sau đó đột nhiên liền khóc. Khả năng... Là vì gặp không được nên trong lòng khó chịu đi."

Hỗ Sĩ Minh nhíu mày: "Khi nào thì yếu ớt như thế rồi hả?"

Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Đi an bài một phen, tôi muốn gặp cô ấy."

Đều đã ngày thứ ba, người phụ nữ kia vẫn lại là không có ý tứ muốn tới gặp hắn. Hắn có phần nhịn không được rồi.

Vương Thạc do dự một chút, sau cùng vẫn lại là không dám nói cái gì. Chỉ là đang muốn ra ngoài, di động của hắn vang lên.

Hắn lấy ra vừa thấy, sắc mặt trầm xuống: "Là người phái đi giám sát Bùi gia gọi tới."

Hỗ Sĩ Minh gật gật đầu, ý bảo hắn tiếp nghe.. Vương Thạc nghe máy, chỉ nghe một câu, sắc mặt liền thay đổi.

"Hỗ tổng, Nhậm Tiếu Vi tự sát."

Hỗ Sĩ Minh cúi đầu ký văn kiện động tác ngừng một trận, đôi mắt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Đi điều tra rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Mặt khác, xem chừng kỹ chú hai cùng Quân Nhạc, không được để cho bọn họ tiếp cận người của Bùi gia."

Vâng ạ Vương Thạc gật đầu, lập tức đi ra ngoài.

Tô Thi Thi bên kia mới vừa mang theo gà mẹ đi về, liền nhận được tin tức mẹ chồng gặp chuyện không may.

"Chú Lý, bệnh viện thành phố, nhanh!" Tô Thi Thi tâm can phù phù nhảy dựng.

"Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may!" Bà dù sao cũng là mẹ của Bùi Dịch, liền tính Tô Thi Thi có chán ghét bà đi nữa, cũng không muốn để cho bà gặp chuyện không may.

Huống chi, hiện tại Bùi Dịch còn bị giam giữ. Cô vừa mới nói với anh, cô sẽ bảo vệ tốt cái gia đình này...

"Tô Thi Thi, không nên suy nghĩ bậy bạ!" Tô Thi Thi khẩn trương lắc đầu, để cho chú Lý thúc lái nhanh lên.

May mà chợ cách bệnh viện thành phố cũng không phải rất xa, không tới vài phút liền đến rồi. Tô Thi Thi chạy  tới thời điểm, phát hiện Tần Phong Ôn Ngọc quân còn có bà nội cô, bọn họ đều đã ở đây.

"Phu nhân, đều là tôi không không canh chừng cẩn thận, tôi có lỗi với người!" Thím Vương vừa thấy đến Tô Thi Thi, liền hướng tới cô phải lạy tiếp xuống.

Tô Thi Thi vội vàng đỡ lấy bà, hỏi: "Người đừng vội, tới cùng sao lại thế này? Hiện tại tình huống như thế nào?"

"Còn đang tại cấp cứu, hẳn là không có nguy hiểm tánh mạng, em đừng có gấp." Tần Phong cùng Phương Ngọc Hoa khẩn trương đi tới nói.

"Đều là tôi không tốt, ngủ cái gì trưa chứ." Thím Vương tự trách kể tình huống một lần.

Hai ngày này Nhậm Tiếu Vi an tĩnh rất nhiều, thím Vương thấy bà ngũ trưa, liền ở bên cạnh trên bàn nằm úp sấp một hồi. Ai biết, vừa tỉnh dậy, liền nhìn đến Nhậm Tiếu Vi cắt cổ tay rồi!

"Phu nhân, thật sự thực xin lỗi!" Thím Vương tự trách vô cùng.

"Chuyện này không trách bà được. Mẹ hôm nay không cắt, ngày nào đó cũng sẽ gặp chuyện không may." Tô Thi Thi ôn nhu nói.

"Thi Thi, muốn tìm bác sĩ tâm lý khám cho mẹ chồng con một phen hay không? Cô ta bây giờ có phải bị kích thích cho nên..." Phương Ngọc Hoa đề nghị nói.

Tô Thi Thi mặt không chút thay đổi nhìn cửa phòng cấp cứu nói: "Bà nội, các người gặp qua người nào muốn tự sát lại đợi có người ở bên cạnh sao?"

"Ý của con là, cô ta là giả vờ?" Phương Ngọc Hoa trợn mắt há hốc mồm.