Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 731: Anh vẫn lại là nói cho cô ấy một tiếng




"Hồng đại thiếu gia, con dâu tôi hiện tại còn không tỉnh a, không có biện pháp tiếp đãi người!" Phương Mẫn Chi chắn ở cửa phòng bệnh, ngữ khí thật không tốt.

Kia không chỉ là con dâu của bà còn là vợ bảo bối của con mình, bây giờ nếu thật xảy ra chút gì ngoài ý muốn, con trai của bà chẳng phải là muốn cùng theo một lúc đi.

Vả lại, bà cũng là thật tâm thích Ôn Ngọc cô con dâu này. Xem cô giống như con ruột của chính mình một dạng, con mình bị ủy khuất xảy ra chuyện, người làm mẹ làm sao có thể không cáu kỉnh!

Hồng Hưng Nhiên đương nhiên cũng biết điểm ấy, không còn cách nào khác đứng ở chỗ này, nói: "Bác gái, người nghĩ muốn mắng như thế nào đều được. Người từ từ nói, đừng hại đến thân thể!"

"Cậu... Cậu, ai là bác của cậu!" Phương Mẫn Chi giận trừng mắt, phát hiện cái hậu bối trẻ tuổi này da mặt sao lại dày như thế!

"Bà thông gia, cùng cậu ta phí lời nhiều như vậy làm gì, trực tiếp đuổi đi ra!" Ôn Hòa Ngôn đơn giản thô bạo, cầm cây chổi liền chạy đến.

Lúc trước ông ngay người con rể là Tần Phong cũng dám đánh, càng không cần phải nói người trước mặt một Hồng gia đại thiếu gia.

Ôn lão đầu vẫn là người có tư tưởng nói chuyện bằng nắm đấm. Dù là người có thể đắc tội hay không đắc tội cũng chả là gì, chẳng qua ông mang theo con gái cùng cháu ngoại trốn chạy là xong thôi! Huống chi, hiện tại Tần gia sợ đắc tội với người sao?

Đương nhiên không sợ!

Ôn Hòa Ngôn tay cầm cái chổi, hướng tới Hồng Hưng Nhiên liền đánh tới tấp.

"Bác trai, người xin bớt giận!" Thư ký Hồng Hưng Nhiên xả thân vọt lên, dở khóc dở cười.

Lão nhân gia này tính tình sao lại táo bạo như thế.

"Thư ký Từ, lui ra." Hồng Hưng Nhiên nhàn nhạt mở miệng, "Đây là tôi nên là chịu."

Dù sao cũng là thiếu chút nữa đem con gái nhà người ta hành đến suýt mất cả mạng, Hồng Hưng Nhiên cảm thấy được bị đánh một chút đã rất nhẹ rồi.

"Được rồi, ông thông gia, chuyện này dù sao cũng là vì Ngọc nhà chúng ta mà suy xét. Nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), tuy nhiên quá trình có chút nguy hiểm, nhưng tốt xấu hiện giờ xem như giải quyết rồi." Cha Tần thấy thế chạy đến làm người hoà giải.

"Hừ!" Ôn Hòa Ngôn coi như cho cha Tần mặt mũi, đem cây chổi vung mạnh, xoay người liền muốn đi vào.

Cha Tần tay trái giữ bà vợ chặt vẫn còn nói chuyện của mình, tay phải kéo Ôn Hòa Ngôn: "Chuyện của mấy người trẻ tuổi bọn nó liền để cho mấy người trẻ tuổi bọn nọ đi giải quyết đi. Đi, chúng ta đến bây giờ cơm trưa còn không có ăn, đi ăn một chút gì."

Mặc kệ hai người có đồng ý hay không, cha Tần lôi kéo bọn họ liền đi.

Hồng Hưng Nhiên nhìn bóng lưng ba vị đang rời đi kia, yên lặng thở dài, trong mắt có hơn một tia hâm mộ.

Nhà bọn họ chính là chưa từng có bầu không khí hòa hợp như vậy. Ở nhà bọn họ, cha luôn là người thống trị tuyệt đối, không có bất luận kẻ nào dám ngỗ nghịch. Mà anh ta từ nhỏ đến lớn, cũng không cảm nhận được quá nhiều tình thương của cha.

"Cậu ở bên ngoài chờ tôi." Hồng Hưng Nhiên đối với thư ký nói một tiếng, đẩy ra cửa phòng bệnh đang muốn đi vào, cửa phòng bệnh liền đẩy ra.

Tần Phong đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn anh ta: "Vợ tôi còn không có tỉnh, Hồng tổng nếu như là đến thăm hỏi xin lỗi, liền không được rồi."

"Tần Phong, chuyện này là Hồng gia tôi có lỗi với các người." Hồng Hưng Nhiên nhận sai thái độ tốt vô cùng.

Tần Phong cau mày, cũng không có nói lời quá đáng, chỉ nói: "Lời nhận lỗi của anh tôi xin nhận. Từ nay về sau, chúng ta mỗi người không thiếu nợ nhau."

"Như vậy... Cũng được." Hồng Hưng Nhiên thở dài, vẫn lại là đem chuyện lần này cùng anh nói rõ một phen.

"Chúng tôi lại vẫn làm cái phương án khác, tàu lượn là một trong số đó." Hồng Hưng Nhiên đem mọi chuyện đại khái nói xong, lại nói thêm.

Tần Phong lông mày nhíu lại, cẩn thận nhìn hai mắt anh ta, hỏi: "Lúc ấy tốc độ tàu lượn nhanh như vậy, các người không sợ hắn bị văng ra à?"

Hồng Hưng Nhiên cười nói: "Anh chẳng lẽ đã quên hệ thống tàu lượn của các người đã cải tiên qua?"

Tần Phong sửng sốt, lúc này mới nhớ tới viên khu tất cả phương tiện nơi đó đều đã đưa cho Bùi Tĩnh nghiên cứu cải tạo lại một chút thiết bị cùng hệ thống. Có thể tránh rất nhiều nguy hiểm.

"Anh thật đúng là đã tính kế kỹ." Tần Phong khó chịu nói.

Anh lúc ấy quả thật là quan tâm đến nhiễu loạn. Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật ngay lúc đó tình huống cũng không nghiêm trọng như thế.

"Tôi đây cũng là không có biện pháp, chẳng thế thì thời gian càng kéo đến lúc đó hậu quả càng nghiêm trọng. Cho nên vẫn còn mời các người thông cảm." Hồng Hưng Nhiên thành khẩn nói.

"Chuyện lần này coi như bỏ qua. Tôi hẳn không nhắc đến nữa, cũng hi vọng Hồng tổng có thể quản tốt em trai mình." Tần Phong lạnh giọng nói.

Hồng Hưng Nhiên nở nụ cười một phen, không nói thêm cái gì, để cho thư ký để lại đồ đạc, xoay người rời đi rồi.

Anh ta đến nhận lỗi, thậm chí đến phòng bệnh cũng chưa có thể đi vào. Nếu khiến người khác biết, khẳng định sẽ chấn kinh đến rơi tròng mắt.

Nhưng loại tiếp đãi khách như vậy, quả thật là Tần Phong kia có thể làm được.

"Về sau, cách người của Hợp Hán Kiến Nghiệp xa một chút." Hồng Hưng Nhiên vừa đi vừa hướng thư ký nói.

Thư ký Từ vội vàng gật đầu, trong lòng ác hàn. Liền tính tổng giám đốc nói muốn cùng người của Hợp Hán Kiến Nghiệp có liên hệ, hắn cũng muốn liều chết đề nghị rời xa.

Này nhóm người này đều là một lòng bao che lẫn nhau! Này nếu thật là chọc tới một người, vậy đúng là chọc tới một đoàn người rồi!

Mà Tần Phong sau khi Hồng Hưng Nhiênrời đi, cũng không có tiến vào phòng bệnh, mà là đứng ở cửa mặt không chút thay đổi nhìn phương hướng cửa thang lầu.

"Nếu đã đến đây cứ tới đây đi, chẳng lẽ còn muốn cho tôi đi mời anh?" Tần Phong không mang theo cảm tình nói.

Trong hành lang có trong nháy mắt lặng im, lập tức có tiếng bước chân truyền đến.

Từ phía thang lầu bên kia xuất hiện một người đàn ông.

Ở trong tù năm năm, trên thân người đàn ông này hơn một tầng khí tức ngoan độc lệ. Hiện giờ, anh ta chỉ là đứng ở nơi đó cái gì cũng không nói, đều đã mang theo một cỗ cảm giác áp bách.

"Hỗ tổng, tôi lần này có phải nên cám ơn anh hay không?" Tần Phong nhìn Hỗ Sĩ Minh, tươi cười rất lạnh.

Hỗ Sĩ Minh ở chỗ cách anh hơn một thước liền dừng lại, nhàn nhạt nói: "Anh không cần phải nói trái lương tâm như vậy."

Tần Phong chán nản. Người đàn ông này vẫn lại là thích móc họng người khác.

Muốn nói ra, anh cùng Hỗ Sĩ Minh cũng không có quá nhiều tiếp xúc, trước cũng chỉ là bởi vì Bùi Dịch Tô Thi Thi cùng anh ta những cái ân oán kia mới đối anh ta có chút hiểu biết.

"Phu nhân anh như thế nào rồi?" Hỗ Sĩ Minh hỏi.

Tần Phong cảm thấy ngoài ý muốn, người này vậy mà lại hỏi cái vấn đề có tình người thế kia.

Tần Phong biết anh ta làm những thứ này đều đang là vì Tô Thi Thi, nghĩ đến phần tình nghĩa kia của anh ta, anh vẫn lại là bội phục, ngữ khí cũng chậm lại: "Đã không còn gì đáng ngại, bác sĩ nói lập tức có thể tỉnh. Chuyện lần này... Cám ơn anh."

Một tiếng cám ơn này, là Tần Phong phát ra từ nội tâm mà cảm ơn.

Anh có thể đối với người của Hồng gia nổi giận, nhưng không cách nào nổi giận với Hỗ Sĩ Minh.

Hỗ Sĩ Minh không hề nợ người Tần gia anh một phân một hào, nhưng anh ta vì giúp Ngọc vào Hồng gia, mất đi tự do. Phần ân tình này, liền tính dự tính ban đầu của Hỗ Sĩ Minh là vì Tô Thi Thi, Tần Phong anh vẫn lại là nhận ân tình của anh ta.

"Anh không cần để ở trong lòng, tôi làm như vậy không phải vì các người." Hỗ Sĩ Minh dừng một phen, trong giọng nói hơn một tia hoang mang, "Tôi làm như vậy, cũng không phải vì cô ấy."

Tần Phong sửng sốt, lập tức hiểu rõ ra, lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Hi vọng anh sớm ngày có thể nghĩ rõ ràng. Anh nghĩ rõ ràng, Thi Thi bọn họ cũng sẽ không còn có gánh nặng lớn như vậy."

Hỗ Sĩ Minh sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó gật gật đầu, như là thật sự nghe lọt được ý kiến của anh: "Tôi hiểu rõ."

Anh ta hướng trong phòng bệnh nhìn thoáng qua: "Tôi liền không đi vào thăm cô ấy rồi. Nếu cô ấy hỏi, không cần phải nói được quá kỹ lưỡng."

Cô ấy phía sau, hiển nhiên là chỉ Tô Thi Thi.

"Tôi phải đi." Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên nói.

"Đi nơi nào?" Tần Phong hỏi.

Hỗ Sĩ Minh nhìn phía xa, nói: "Mang theo Hồng Tinh Huy cùng đi, trước khi triệt để đem hắn phục tùng theo lệnh hẳn không trở về, cho nên... Các người có thể an tâm."

"Anh..." Tần Phong bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Anh, là thật cảm kích anh ta.

"Tôi cùng Hồng Hưng Nhiên cẩn thận nghiên cứu qua tâm tính Hồng Tinh Huy, sau đó mới chỉ định cái kế hoạch này. Là tôi đồng ý đem Hồng Tinh Huy thả ra, từng bước một buộc hắn làm ra những chuyện này." Hỗ Sĩ Minh giải thích nói.

"Hồng Tinh Huy đã chết qua một lần, lấy tính cách của hắn từ nay về sau sẽ đặc biệt quý trọng sinh mệnh của chính mình. Như vậy, hắn liền có nhược điểm. Chúng tôi chính là muốn để cho hắn chết một lần như vậy, sau đó dễ dàng triệt để chinh phục hắn."

Hỗ Sĩ Minh nói xong, do dự một chút, có chút tối nghĩa nói: "Nếu cô ấy hỏi, nói rõ những việc này cho cô ấy. Tôi, không nghĩ muốn cô ấy lại tiếp tục hiểu lầm tôi."

Hỗ Sĩ Minh nói xong, xoay người rời đi rồi.

Tần Phong đứng tại chỗ, trong lòng cực kì chấn động.

"Không nghĩ tới tiểu tử này dụng tình sâu như vậy." Tần Phong thở dài.

Bọn họ cũng đều biết, những lời này Tô Thi Thi có lẽ đời này sẽ không biết.

Nơi xa trong một cái góc khuất, đứng yên thật lâu Bùi Tĩnh đem toàn bộ chuyện này đều đã nghe vào trong tai.