Chú Ái Tinh Không

Chương 171




Editor: Nguyệt

“Này, cái cậu Chung Thịnh kia là gì mà dám trèo cao thiếu gia Clifford chứ.” Một cô gái vẻ ngoài kiều diễm nói với giọng khinh bỉ.

Một giọng nói khác hơi the thé vang lên: “Phải đấy, là con trai lại không thích con gái, cứ muốn tranh giành một người đàn ông với chúng ta.”

“Hừ! Chẳng hiểu Ariel vừa mắt cậu ta chỗ nào, một thằng con trai người cứng đờ, lại còn là quân nhân. Thiếu gia Clifford đáng lẽ phải sánh đôi với những tiểu thư quý tộc được dạy dỗ nghiêm chỉnh như chúng ta mới đúng.”

“Đúng vậy, cô xem cô nữ sinh trường quân đội kia kìa, trời ạ, mới nhìn tôi còn không dám tin vào mắt mình, đấy mà là con gái á? Xem tướng ăn của cô ta kìa, tôi muốn ngất luôn, đúng là làm xấu mặt phái nữ chúng ta!”

“Đúng là thiếu gia Clifford nên điều chỉnh lại tiêu chí chọn bạn của mình. Những học viên trường quân sự thô lỗ đó sao xứng được với thiếu gia Ariel tao nhã chứ.”

“Ừ, hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Có khi cái cậu Chung Thịnh kia bỏ bùa mê thuốc lú gì cho thiếu gia Clifford cũng nên. Nói hơi khó nghe chứ, không biết thiếu gia Clifford có cứng nổi với cậu ta không.”

“Ha ha, đây đâu phải đề tài mà những tiểu thư quý tộc nhã nhặn chúng ta có thể thảo luận. Nhưng mà …” Giọng nói tràn ngập ước ao, “Nếu có thể lên giường với thiếu gia Clifford, vậy thì có chết cũng đáng.”

“Ôi chao, cái đồ lẳng lơ này, đừng có mộng xuân nữa. Muốn cùng thiếu gia Clifford trải qua một đêm tình ư, không thử nghĩ xem người ta có vừa mắt cô không.” Giọng nữ ngọt ngào lại mang chút coi thường.

“Hì hì, sợ gì chứ. Dẫu sao cũng chỉ là một đêm xuân, cho dù thiếu gia Clifford ngứa mắt tôi, chẳng lẽ lại từ chối món ngon dâng tận miệng?”

“Hứ, giỏi thì thử đi.”

“Ưm …” Một tiếng rên nhẹ đột nhiên vang lên, làm các cô nàng giật nảy mình.

“Ai?” Cô có giọng the thé hỏi.

“A …” Tiếng thở dồn cố kìm nén dường như phát ra từ sau bức màn. Âm thanh gợi tình đó làm hai cô nàng thích buôn chuyện sáng mắt lên.

Có người đang yêu đương vụng trộm!

Đây là dinh thự của tướng quân Clifford đó, không biết đôi uyên ương nào lớn mật lại dám yêu đương vụng trộm ở đây? Hai cô liếc nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự hưng phấn.

“Ai đang ở đó? Nếu không ra, chúng tôi sẽ đi qua đấy.” Giọng nữ ngọt ngào vang lên, tay đã không kìm được vén màn ra.

“Cút!”

“Á!”

Bàn tay trắng nón vừa vén màn lên đã nghe tiếng một người đàn ông bực bội mắng, vội rụt về theo phản xạ.

Trong lúc hoảng hốt, chỉ kịp thấy hai người đàn ông mặc lễ phục trắng quấn riết lấy nhau, người có mái tóc vàng đang đè người kia lên tường, cắn mút cổ hắn.

Tóc vàng, lễ phục trắng, gộp lại với nhau thì chỉ có công tử Clifford – nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay là phù hợp. Còn người kia cũng mặc lễ phục trắng, chắc chắn là vị hôn phu tên Chung Thịnh.

Hai cô nàng nhìn thấy cảnh tượng đó đầu tiên là đỏ mặt, không ngờ hai nhân vật chính của đêm nay lại chạy ra đây yêu đương vụng trộm sau đó tái mặt, vì chợt nhớ ra với khoảng cách này, những gì các cô vừa nói với nhau đều lọt vào tai họ.

“Ư … a …” Tiếng rên khàn của Chung Thịnh làm hai cô nàng đỏ bừng mặt, muốn đi cho nhanh, lại chẳng hiểu sao thấy tiêng tiếc.

“Còn định đứng đấy đến bao giờ?” Giọng nói lạnh lùng của Ariel truyền từ sau bức màn tới. Hai cô liếc nhau, vội vàng chạy đi.

“Anh làm gì vậy …” Chung Thịnh đỏ ửng mặt. Vừa rồi những lời hai cô gái kia nói làm anh rất khó chịu. Khi anh định ra ngoài khiến họ im miệng, Ariel lại đột nhiên ghì chặt anh lên tường, rồi bắt đầu hôn môi vuốt ve.

Tuy bị phát hiện có hơi xấu hổ, nhưng Chung Thịnh lại không hề kìm nén tiếng rên rỉ của mình.

“Cho bọn họ thấy, chỉ với em anh mới cứng được.” Ariel mặt sa sầm, chẳng hiểu mấy cô ngốc này ở đâu chui ra, lại dám bảo hắn không cứng được.

Chung Thịnh trầm mặc nhìn Ariel. Chỉ vì nguyên nhân này mà … Được rồi, thỉnh thoảng ngài Ariel cũng rất trẻ con.

“Chúng ta tiếp tục nào …” Ariel chuyển mắt, thè lưỡi liếm lên cổ Chung Thịnh.

“Đừng, chờ đã …” Chung Thịnh hốt hoảng. Đùa gì vậy, chẳng lẽ ngài Ariel định làm tiếp ở đây sao? Chứ không phải chỉ để đuổi hai cô gái kia đi à?

Đây là tiệc đính hôn của bọn họ! Nếu bị phát hiện … Chung Thịnh không thể tưởng tượng nổi đến lúc đó vẻ mặt phu nhân Clifford sẽ như thế nào nữa.

Nếu Ariel biết Chung Thịnh đang nghĩ gì, hắn nhất định sẽ nói với anh rằng, mẹ chắc chắn sẽ đứng xem với vẻ mặt đầy phấn khích chứ không phải mặt mày tái nhợt đâu.

“Đừng làm ở đây … về … về phòng đi.” Chung Thịnh không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của Ariel, thế nên đành phải uyển chuyển đưa ra một đề nghị khác.

“Hửm?” Âm cuối của Ariel cao hẳn lên, hơi rung, làm Chung Thịnh thấy bủn rủn cả người.

“Về phòng được không … về phòng rồi làm gì cũng được.” Chung Thịnh nói với giọng khẩn cầu.

Ariel đắn đo giữa việc ăn tạm một miếng ở đây hay về phòng giải quyết cả bữa tiệc thịnh soạn, quả quyết tạm dừng.

“Là em nói đấy, về phòng rồi làm gì cũng được.” Ariel nhìn Chung Thịnh như thể chỉ muốn nuốt luôn anh vào bụng.

Trái tim nhỏ bé của Chung Thịnh nhảy loạn xạ. Sao anh cứ có cảm giác lời ngài Ariel nói … có ý đồ xấu?

Nhất định là ảo giác!

Nuốt nước bọt, Chung Thịnh gật đầu: “Về phòng, làm gì cũng được.”

Ariel bỗng nhoẻn miệng cười, ánh mắt loé qua chút gì đó làm Chung Thịnh vô cùng bất an.

“Đi thôi.” Ariel kéo tay Chung Thịnh, vén màn lên đi ra ngoài, báo với mẹ một tiếng rồi rời khỏi bữa tiệc.

Họ là nhân vật chính của buổi tiệc đêm nay, nhưng không nhất thiết phải có mặt từ đầu đến cuối. Những người đến đây không chỉ chúc mừng hai người đính hôn, mà phần nhiều là vì làm quen với người của gia tộc khác, bàn bạc trao đổi lợi ích với nhau.

Đây là chủ đề muôn thuở trong các bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu.

“Đúng là tuổi trẻ.” Phu nhân Clifford mỉm cười nhìn Ariel mặt mày thản nhiên kéo tay Chung Thịnh hai tai đỏ bừng vội vàng lên tầng, lại nhớ về ngày xưa mình đã làm thế nào để có được John.

Giờ nhớ lại, buổi sáng ngày hôm sau, bản mặt lúc nào cũng lạnh như băng của John rõ ràng xuất hiện vết rạn, biểu cảm đó thật sự là quá thú vị. Bà thề là đến tận bây giờ cũng chưa từng thấy John lại để lộ ra vẻ mặt như lúc ấy lần nào.

Quay đầu lại, mỉm cười nhã nhặn, phu nhân Clifford trở về làm một quý phu nhân thanh cao, chuyện trò cùng các quan khách đủ mọi đề tài.

Sau khi vào phòng ngủ, thật bất ngờ là Ariel không đè Chung Thịnh xuống giường ngay, mà bảo anh đứng cách mình một đoạn, hắn thì ngồi trên mép giường, dường như đang thưởng thức dáng vẻ Chung Thịnh khi mặc bộ lễ phục phẳng phiu.

“Ariel?” Chung Thịnh bồn chồn nới lỏng cổ áo. Ariel chỉ ngồi ở đó thôi, lại làm anh thấy áp lực nặng nề. Ánh mắt của đối phương như chuẩn bị thiêu cháy anh vậy. Nhưng mãi mà không có hành động gì.

“Âm nhạc.” Ariel nói, giọng khàn khàn. Lập tức, trong phòng ngủ vang lên một giai điệu nhẹ nhàng du dương.

Ariel nhìn chằm chằm Chung Thịnh, hai mắt sáng rực, nhấn từng chữ một nói: “Cởi – quần – áo!”

Chung Thịnh trố mắt ra nhìn, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Ngài Ariel … ngài Ariel muốn anh … múa thoát y?

Ariel nhoẻn miệng cười, dùng ánh mắt cho Chung Thịnh câu trả lời khẳng định. Về phòng rồi làm gì cũng được, chính em nói thế.

Tức thì mặt Chung Thịnh đỏ lừ, tròn mắt nhìn Ariel, không thể tin được là hắn lại đưa ra yêu cầu này.

Ariel nheo mắt lại, hai tay khoanh trước ngực, toàn thân toả ra hơi thở đầy nguy hiểm.

Chung Thịnh xấu hổ luống cuống tay chân, cuối cùng cắn chặt răng, tuân theo mệnh lệnh, cởi cúc áo.

“Chậm một chút.” Ariel thản nhiên nói.

Chung Thịnh cứng người, liếc nhìn Ariel, hít sâu một hơi, thong thả cởi từng cúc áo theo nhịp nhạc.

Ariel nhìn ánh mắt như hờn như trách của Chung Thịnh mà lòng nhộn nhạo, nhưng vẫn cố kìm nén ham muốn đè anh ra rồi xuyên thẳng vào cơ thể anh ngay lập tức, kiên nhẫn thưởng thức điệu múa chẳng mấy uyển chuyển lại tràn đầy vẻ quyến rũ đối với hắn.

Lúc này, Chung Thịnh vừa thẹn vừa giận, múa thoát y gì chứ, đúng là thử thách giới hạn xấu hổ của anh mà. Nhưng đối mặt với mệnh lệnh của Ariel, anh chẳng bao giờ có cái gọi là giới hạn. Nếu Ariel muốn, bảo anh thủ *** hay tự mình mở rộng trước mặt hắn anh cũng làm … chắc vậy?

Nghĩ đến cảnh Ariel ra lệnh cho mình tự mở rộng cửa sau trước mặt hắn, mình sẽ có phản ứng thế nào, Chung Thịnh lại thấy mặt mình càng đỏ hơn. Nhưng kết luận cuối cùng vẫn là anh sẽ phục tùng mệnh lệnh.