Chú Ái Tinh Không

Chương 203




Editor: Nguyệt

Mắt Ariel lóe lên sát ý, “Tên khốn kiếp đó đã làm gì?”

Chung Thịnh lắc đầu: “Gã không có hứng thú với thân thể em. Vì mặt mũi em không hợp miệng gã, nên thường xuyên bị phái lên tuyến đầu, gặp rất nhiều nguy hiểm, có lần suýt mất mạng.”

Ariel nheo mắt lại. Đúng rồi, nếu tên khốn kia thích đùa bỡn tân binh, thì nhiệm vụ của họ phải giao cho người khác làm thay, mà Chung Thịnh chính là vật thay thể tốt nhất, không bối cảnh xuất thân, không có chỗ dựa, chẳng có gì cả, chết cũng chỉ để lại một cái tên trong danh sách binh sĩ đã hy sinh thôi.

Nghe Chung Thịnh nói lúc ấy gặp rất nhiều nguy hiểm, Ariel nghĩ mà sợ. May là Chung Thịnh không chết, sau đó còn đến bên hắn. Nếu không, hắn biết đi đâu tìm người vừa có thực lực mạnh mẽ vừa có thể đứng bên mình, còn đem lòng yêu mình như cậu đây.

“Sau đó gã thế nào?”

“Chết.” Lúc nói ra chữ này, giọng Chung Thịnh trầm hẳn xuống. Ariel ngạc nhiên nhướn mày.

Chung Thịnh cười trừ: “Tên đó có một lần chơi quá đà, giết chết người ta. Tuy là sau đó người chống lưng cho gã đã ém nhẹm chuyện này, nhưng … Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cậu tân binh kia có một người anh trai, nhà họ chỉ có hai anh em, cậu ta vào quân đội cũng vì thần tượng anh trai mình, ai ngờ lại gặp phải thằng khốn đó. Sau đấy, anh trai cậu ta dựa vào quan hệ để được điều đến tiểu đội của bọn em, rồi trong một lần làm nhiệm vụ, đồng quy vu tận với thằng khốn đó.”

Ariel trầm mặc. Trớ trêu làm sao, một kẻ khốn nạn như thế mà không bị lôi ra tòa án quân sự nhận hình phạt, còn kéo theo thân nhân của người bị hại cùng chết với gã. Từ lúc nào mà quân đội Liên Bang đã sa đọa đến thế rồi?

Nhớ lại lần trước đấu với lũ cướp vũ trụ, nhìn thấy cả chiến hạm đã xuất ngũ, Ariel đột nhiên thấy thất vọng. Liên Bang mà hắn đã từng liều mạng chiến đấu, phấn đấu quên mình, có đáng để hắn bảo vệ nữa không?

“Ariel, người tốt vẫn còn nhiều.” Chung Thịnh vỗ nhẹ lên vai hắn, an ủi: “Đừng quên thủ hạ đời trước của anh, họ đều là những người đầy nhiệt huyết và rất chân thành, anh chính là kim chỉ nam của họ, là thủ lĩnh của họ. Không thể vì một bộ phận nhỏ những kẻ rác rưởi mà bỏ qua sự tồn tại của họ được.”

Ariel giương mắt nhìn Chung Thịnh. Đôi con ngươi của người này vẫn trong veo như thế. Hắn đột nhiên xúc động, ngẩng đầu lên hôn anh. Chung Thịnh không tránh, lặng yên cảm nhận nụ hôn ấm áp không mang theo *** này.

Trong lúc hai người đang thân thiết, một tên lính buộc tóc đuôi ngựa, mặt mũi bầm dập đẩy cửa bước vào, vừa liếc qua đã thấy đôi cẩu nam nam đang hôn nhau thắm thiết.

Anh ta vừa bị đánh cho một trận nên rất khó chịu, thấy người ta ngọt ngào liền theo thói quen mở miệng nói đểu: “Đệt, mù mắt tôi rồi. Đôi cẩu nam nam!”

Đến khi nhận ra họ chính là cặp chồng chồng lúc nãy, mặt anh ta liền nhăn nhó như ăn phải mướp đắng.

“Tôi thấy cậu vẫn còn tràn trề tinh lực lắm. Phòng C-10, tôi chờ cậu.” Ariel lạnh lùng nói, rồi mở đản thương gần nhất ra bước vào.

Tóc đuôi ngựa lệ rơi đầy mặt. Rút cuộc là xui xẻo cỡ nào mới gặp phải đôi chồng chồng tình tứ này chứ. Chẳng lẽ một vị trưởng quan “dạy dỗ” anh ta còn chưa đủ, một vị khác cũng lợi hại như vậy sao?

“Tốt nhất đừng để anh ấy đợi, nếu không anh ấy sẽ càng bực bội đấy.” Chung Thịnh tốt bụng nhắc nhở. Nhìn ánh mắt van xin của anh lính tóc đuôi ngựa, Chung Thịnh gãi mũi: “Muộn rồi, từ lúc cậu nói ra câu đó … đã muộn rồi.”

Bạn của tóc đuôi ngựa sờ đầu anh ta xem như an ủi. Ai bảo cậu nói năng lung tung … Dù sao cậu không phải người đầu tiên chọc vào bọn họ, cũng sẽ không phải người cuối cùng, cho nên cứ đi đi, tôi sẽ nhặt xác cho cậu.

Hai phút sau, đản thương của tóc đuôi ngựa chấn động kịch liệt, nghiêng trái ngã phải, thỉnh thoảng còn rung lên bần bật.

Khoảng năm phút sau, đản thương của anh ta đột nhiên lộn ngược đầu, rồi không nhúc nhích nữa. Sau đó, Ariel tinh thần sảng khoái mở đản thương ra, ý là trận đấu đã chấm dứt, họ có thể bắt đầu luyện tập được rồi.

Chung Thịnh mỉm cười. Trừ thời gian đăng nhập và lựa chọn cơ giáp, Ariel giải quyết cậu ta hình như chỉ tốn có … chưa đầy ba phút? Ngài Ariel quả nhiên vẫn vĩ đại như thế. Thật là lợi hại! (≥≤)

Rời khỏi phòng C-10, Ariel bình thản đi huấn luyện cơ giáp với Chung Thịnh. Dù có khôi phục lại trạng thái đỉnh cao đời trước hay không, luyện tập cơ giáp không bao giờ là đủ! Đây là nhận thức chung của Ariel và Chung Thịnh.

Bạn của tên lính tóc đuôi ngựa chờ mãi ở sân huấn luyện mà không thấy anh ta đâu, đành đến chỗ đản thương xem thế nào. Đản thương mà anh ta sử dụng không mở, người bạn nọ nghĩ một lát rồi đăng nhập hệ thống, vào phòng C-10.

Quả nhiên, một chiếc cơ giáp đỏ sẫm đang chổng ngược lên trời đứng bất động.

Tóc đuôi ngựa thấy bạn mình đến liền vui sướng hô lên: “Vương Thuần, mau tới cứu tôi.”

“Sao lại thảm thế này?” Vương Thuần điều khiển cơ giáp đi tới, cố gắng lật ngược cơ giáp đỏ sậm lại, rồi mới phì cười khi thấy khoang điều khiển bị chèn bởi súng laser, bảo sao tóc đuôi ngựa không ra được.

Tóc đuôi ngựa mặt mày ủ ê, giọng ấm ức nói: “Đừng nói nữa, tên kia quá âm hiểm, đầu tiên là phá hủy tứ chi của tôi, rồi lại chặn khoang điều khiển, cuối cùng còn dùng vũ khí giật điện tôi nữa …”

“Ai bảo cậu xấu miệng.” Vương Thuần xé toạc khoang điều khiển, mò tóc đuôi ngựa ra, “Lại nói, bị chặn ở trong này mà cậu cũng không biết phát tín hiệu cầu cứu à?”

“Còn lâu tôi mới phát tín hiệu.” Tóc đuôi ngựa thở phì phì nói, “Đánh có một trận cơ giáp giả tưởng mà phải cầu cứu thì mất hết thể diện còn gì.”

“Thế bị nhốt trong khoang điều khiển cho ăn điện thì có thể diện lắm à?” Vương Thuần chán hẳn.

“Thì … có cậu đến cứu tôi mà, tôi biết thể nào cậu cũng quay lại tìm tôi mà.” Tóc đuôi ngựa ngượng ngùng đỏ mặt.

“Được rồi, đừng có giả bộ. Lần sau phải chú ý vào, cứ xấu miệng như thế nữa, kiểu gì cũng có ngày chuốc họa vào thân.” Vương Thuần đặt tóc đuôi ngựa lên vai, chậm rãi ra khỏi phòng.

Tóc đuôi ngựa gãi mũi. Lần sau phải chú ý thật, hai vị trưởng quan hôm nay xem như là tốt tính, nếu thực sự gặp phải người lòng dạ hẹp, thì thảm hơn hôm nay nhiều.

Tập trong phòng huấn luyện cơ giáp giả tưởng chừng hai tiếng, Ariel với Chung Thịnh mới vừa lòng rời khỏi phòng tập.

Sau khi trở về phòng tắm qua một cái, lúc đi ra, mặt Chung Thịnh bị hơi nước xông cho đỏ ửng.

“Cảm giác thế nào?” Ariel cầm khăn lau tóc cho anh. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, sau khi có thói quen được Chung Thịnh lau tóc cho, hắn cũng đòi lau tóc cho Chung Thịnh.

Chung Thịnh hiểu ý hắn, đáp: “Khôi phục được chừng 80%, chỉ còn thể thuật vẫn bị hạn chế.”

“80% là tốt rồi.” Ariel bỏ khăn mặt xuống, hôn lên đỉnh đầu Chung Thịnh, “Đừng gấp, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Chung Thịnh đỏ bừng mặt, nhận khăn từ Ariel, hai người đổi vị trí với nhau, anh lau tóc cho Ariel.

Từ Vệ Quốc vừa về phòng đã thấy cảnh tình tứ chói mù mắt, không nhịn được trách: “Này, các cậu đừng có không coi ai ra gì mà thân mật mọi lúc mọi nơi như thế.”

Ariel liếc nhìn gã, bình thản nói: “Ghen tỵ với bọn này thì đi tìm con chim khổng tước của anh đi.”

Từ Vệ Quốc nghẹn họng. Từ lúc lên phi thuyền đến giờ, hình như Ariel đã nhận định gã với con chim khổng tước kia có gì đó với nhau, hở cái là lại lôi chuyện này ra châm chọc gã, làm gã rất khó chịu.

Bực hơn là gã với con chim không tước kia hình như có quan hệ không thể nói rõ được thật. Nếu không, lúc hiệu trưởng Phó đưa ra nhiệm vụ này, gã đã chẳng đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ.

Chẳng hiểu sao thấy chột dạ + ánh mắt dao động.

Từ Vệ Quốc hoàn toàn không biết vẻ mặt đã bán đứng mình. Ariel thầm bĩu môi, cứ nhìn điệu bộ Từ Vệ Quốc mỗi lần hắn nhắc tới con chim khổng tước kia, thì ai thèm tin hai người họ trong sạch.

“Ồ, các cậu về cả rồi à.” Vu Phàm đẩy cửa bước vào liền thấy Chung Thịnh vẻ mặt dịu dàng lau tóc cho Ariel, Ariel mặt lạnh không đổi nhìn Từ Vệ Quốc, còn Từ Vệ Quốc liếc trái ngó phải cứ như làm chuyện gì xấu xa bị người ta bắt quả tang. Tình cảnh này lọt vào mắt Vu Phàm liền nhanh chóng phát triển thành một câu chuyện vô cùng sến súa sặc sụa, đậm mùi máu chó.

“Hửm? Có chuyện gì vậy?” Từ Vệ Quốc là người đầu tiên quay sang phía anh. Ariel với Chung Thịnh cũng nhân thể nhìn anh.

“Là thế này.” Vu Phàm cười nói, “Mấy đội viên của tiểu đội tôi dạo này gặp chút vấn đề về kỹ năng chiến đấu cơ giáp, muốn nhờ các cậu chỉ bảo cho.”

“Có tiện không?” Chung Thịnh nhíu mày, “Dù sao chúng ta cũng không cùng đơn vị, chỉ bảo cho đội viên của anh thì có vẻ hơi … vượt quyền?”

“Không sao, không sao.” Vu Phàm xua tay, “Đâu phải thi đấu chính thức gì, chỉ trao đổi với nhau một chút thôi mà.”

Tác giả:

Có vẻ có chuyện mờ ám ⊙o⊙! Trưởng quan Từ hình như thông đồng với chim khổng tước rồi!!!