Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 128: Chiến đấu




Tú Tú không nói gì.

Phụ thân của nàng sớm đã không còn rồi. Nàng cũng đã gặp phải rất nhiều trắc trở, rốt cuộc mới dần dần khôi phục lại được. Những lời này quá ác độc, thoáng cái đã đâm trúng trái tim nàng.

Miệng Cố Thanh Sơn mím chặt lại thành một đường.

Hắn buông Tú Tú ra, thấy mắt của tiểu cô nương đã đỏ hết lên, từng giọt từng giọt nước mắt nhanh chóng rơi ra, xẹt qua đôi má, dừng lại ở dưới cằm.

Trong lòng Cố Thanh Sơn trong đau nhói nhưng trên mặt lại vừa cười vừa nói: "Tú Tú, nghe sư huynh nói!"

"Ừ."

"Sư huynh lần này đi đã quá lơ là rồi."

"Ừ."

"Hiện tại sư huynh biết rõ mình sai rồi, sư huynh xin lỗi muội, sư huynh sẽ lập tức bù đắp."

"Hả?" Tiểu cô nương lau nước mắt, thoáng lộ vẻ bất ngờ.

Chỉ thấy Cố Thanh Sơn bế nàng lên, đi nhanh đến bên cạnh Ninh Nguyệt Thiền: "Giúp ta trông coi Tú Tú."

Hắn nói xong, không đợi Ninh Nguyệt Thiền đáp lời liền phi thân lên đài tứ diện, tay nắm chặt lấy thanh Địa kiếm vừa xuất hiện từ trong hư không.

Hắn vác kiếm lên, như có như không xoẹt qua trước mặt hai mươi tên tu sĩ, mở miệng nói ra: "Các ngươi đã không phục như vậy, vậy thì cùng xông lên đánh ta một lượt luôn đi."

"Còn ngươi nữa." Hắn nhìn thoáng qua Lý Trường An: "Ngươi cảm thấy cách mình nói chuyện rất thông minh đúng không?"

Sát ý phát ra từ trên người Cố Thanh Sơn khiến cho lòng người cảm thấy kinh hãi, nhưng mà âm thanh của hắn lại vẫn bình tĩnh như trước.

"Lăn lên đây nhận chết cho ta!"

Mọi người đều trở nên yên tĩnh, không thể tưởng được rằng một thiếu niên ôn nhu như ngọc như vậy mà lại dám ở trước mặt bao nhiêu người nói ra những lời như thế.

"Cuồng vọng tự đại." Người khai màn vừa nãy ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.

Gã từng bước từng bước đi lên lôi đài, mở miệng: "Đợi đến khi ngươi bị Quy Tàng Chi Lực của ta đánh bại thì lúc đó ngươi sẽ biết rằng thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn!”

Theo mỗi bước đi, thân hình của gã liền trở nên to lớn hơn, từng tầng lực lượng Quy Tàng liên tục xoay quanh người không ngớt.

Hóa ra trước khi gã gia nhập tông môn thì đã thức tỉnh lực lượng Quy Tàng rồi! Khó trách gã lại dám đứng ra khiêu chiến Cố Thanh Sơn như vậy.

Chờ tới khi người này tiến tới võ đài thì cả người gã đã hóa thành một Cự nhân cao lớn bằng cả bốn người bình thường.

Một thân cơ bắp cứng rắn như nham thạch, màu da cũng hóa thành ngăm đen, gã đứng ở dưới lôi đài mà trông còn cao gấp đôi so với Cố Thanh Sơn đang đứng ở trên lôi đài.

"Đây là Thạch Kim Cang." Vài tu sĩ có tri thức đã cả kinh kêu lên.

Không ít các vị trưởng lão am hiểu về võ đạo đều đang chăm chú nhìn gã, tất cả đều bày ra bộ dạng vô cùng hứng thú.

Trong lực lượng Quy Tàng, có một vài người có thể thăng cấp liên tục tới cảnh giới Thần thông, cho nên được mọi người vô cùng để ý.

Bởi vì theo sự tăng cấp của không ngừng của tu sĩ, những Thần thông cơ bản này của cũng sẽ từng bước từng bước tăng lên, cuối cùng sẽ trở thành Thần thông có đầy đủ uy năng mạnh mẽ.

Thạch Kim Cang đạt tới trạng thái Chung Cực sẽ trở thành Nộ Mục Kim Cang, chính là Thần thông vô cùng cường đại của tu sĩ.

Sau khi lực lượng Quy Tàng hóa thành Nộ Mục Kim Cang, nếu như có thể tiến vào Phật tông thì sẽ tiến thêm được một bước tới kỹ pháp Đả Ma Thần thông, nói không chừng có khả năng còn nắm giữ được Thần kỹ của Phật tông là Kim Cang Bất Hoại.

Nhưng mà mọi người thấy mấy vị tăng nhân của Linh Diệp tự đều đang cúi thấp đầu, giống như không chú ý đến người này lắm. Phật tông chú trọng tới tính cách và duyên phận, xem ra người này vẫn không thể lọt vào mắt của họ được.

Có được Thần thông như vậy, thế mà Linh Diệp tự lại cảm thấy chướng mắt, khó trách người này lại vội vã biểu hiện như thế.

Ánh mắt Cự nhân nhìn xuống Cố Thanh Sơn, lộ ra chút ý trào phúng: "Ngươi yếu như gà, một chưởng của ta sợ rằng cũng có thể đập chết được ba người như ngươi." Gã nói với giọng ồm ồm.

Cố Thanh Sơn bình tĩnh nhìn gã, không hé răng lấy nửa lời.

Cự nhân thấy hắn không lên tiếng, khí thế lại càng cao hơn: "Hừ, gà con, tỷ thí trên lôi đài thì đều có thắng có thua, Thánh Nhân cũng không thể nói được gì đâu."

Ngay lập tức, Cự nhân thả người nhảy lên, trực tiếp đánh về phía Cố Thanh Sơn. Thân hình gã giống như một ngọn núi thu nhỏ che mất mặt trờiồi, khiến cho lôi đài hóa thành một mảnh bóng râm.

Khi gã nhảy lên thì Cố Thanh Sơn cũng nhẹ nhàng nhảy lên nghênh đón chiêu thức của gã. Địa kiếm được Cố Thanh Sơn vung lên, hung hăng nện về phía Cự nhân.

Không sai, chính là nện.

Một kiếm này rất chậm, nhưng cho dù Cự Nnân có trốn tránh xê dịch như thế nào, thì thân thể vẫn thẳng tắp hướng về phía thanh trường kiếm.

Không thoát được! Cự nhân đột nhiên hiểu a.

"Vậy thì đi chết đi!" Cự nhân hét to một tiếng rồi giơ nắm đấm lên, chuẩn bị liều mạng một phen với đối phương.

Ầm! Ầm!

Hai người va vào nhau, một người liền hóa thành tàn ảnh bị đánh rơi xuống từ không trung. Tia máu tung bay đầy trời, ngay tức khác trên mặt đất dưới lôi đài liền xuất hiện một cái hố sâu.

Mọi người nhìn qua thì chỉ thấy Cố Thanh Sơn vẫn đứng ở trên lôi đài, mà Cự nhân thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vài tên tu sĩ chấp pháp lập tức nhảy vào hố sâu.

Một lát sau, trong hố sâu liền truyền đến tiếng khóc cuồng loạn.

"Đau quá, đau quá, đau quá đi a a a!"

Nghe thấy âm thanh này, các tu sĩ đang vây xem xung quanh thật sự nhịn không được liền nhao nhao phóng ra thần niệm, quét qua cái hố sâu kia, rất nhiều người nhất thời đều rùng mình một cái.

"Một đống bùi nhùi..." Có người lẩm bẩm nói.

"Xương cốt toàn bộ đều nát hết, cho dù là toàn lực trị liệu, cũng phải mất mấy năm mới có thể tốt lên được." Có âm thanh nho nhỏ nói tiếp.

Trong mấy năm này, thân thể sẽ phải trải qua nhiều đau đớn, một chút cũng không hề ít hơn so với việc xuống địa ngục.

Mọi người nhìn về phía Cố Thanh Sơn, thần sắc đều biến đổi.

Trong vài vị Chưởng giáo, có người trầm ngâm nói: "Thoạt nhìn khá giống với Khai Sơn kiếm quyết, nhưng lại mạnh hơn Khai Sơn nhiều… Rốt cuộc đây là kiếm quyết gì chứ?"

Sau khi được Thánh Nhân chỉ điểm, Cố Thanh Sơn liền có thể thông thạo hết một nghìn một trăm linh sáu loại kiếm quyết. Hắn tu luyện tất cả thành một thể, hơn nữa Địa Kiếm lại có sức nặng lên đến ngàn cân, vị Chưởng giáo này đương nhiên là không thể nhìn ra được đây là loại kiếm quyết gì rồi.

"Kiếm quyết như vậy, Tàng Kiếm các của ta cũng không sử dụng được. Nếu không phải là tự nghĩ ra, thì chính là bí truyền của Thánh Nhân." Trưởng lão Vạn Kiếm tông nói.

Các vị trưởng lão liền thấy có hứng thú, tiếp tục quan sát.

"Lại tới." Cố Thanh Sơn vẩy vẩy vết máu trên thân kiếm, lạnh lùng nói.

Trong hai mươi tên tu sĩ đứng đầu, có một gã nam nhân thon gầy gò bước ra từ trong đám người.

"Chớ xem thường người khác, ngươi chẳng qua chỉ là có kiếm thế mạnh mà thôi, tốc độ chậm chính là khuyết điểm chí mạng của ngươi, căn bản là đánh không trúng ta."

Y nói xong, thân thể liền uốn éo, một giây sau đã đứng ở trên lôi đài.

"Thân pháp của ta vừa vặn có thể khắc chế sức nặng của kiếm." Y đắc ý nhìn về phía Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn cũng không nhìn y mà nhìn thoáng qua dưới lôi đài, tiếp tục nói: "Các ngươi cùng tiến lên một lúc đi, đừng làm lãng phí thời gian của ta."

"Ngươi!" Nam tử cao gầy trở nên giận dữ, hai chân đạp xuống đất, trực tiếp phóng về phía Cố Thanh Sơn.

Y vừa mới động, đã thấy sắc mặt mọi người dưới lôi đài đồng thời đều trở nên biến sắc.

Hả? Làm sao vậy?

Nam tử cao gầy đang nghi hoặc, thì nghe thấy được dưới lôi đài có người hô lên: "Đừng nhúc nhích!" Giọng nói này chính là của vị trưởng lão đã tuyển hắn vào Tuế thí.

Đối phương quả thực đối với y không tệ, bản thân y cũng rất cảm động, vốn cũng có ý định gia nhập vào môn phái kia. Nhưng mà tình huống bây giờ có biến hóa, một tông phái lớn trong thiên hạ là Thanh Vân môn đã đến gần ngay trước mắt, mở rộng cánh cửa chào đón y, vậy thì không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể cắn răng từ bỏ môn phái kia thôi.