Chú Là Của Em

Chương 425: Chủ Nhà Tôi Là Bảo Vật Vô Giá Vàng Bạc Cũng Không Đổi Được!






**********
Chương 424: Chủ nhà tôi là bảo vật vô giá, vàng bạc cũng không đổi được!
Vốn là khi ông cụ Lệ đánh người, toàn bộ nhà họ Lệ đều không ai dám né tránh, đến cả Lệ Minh Viễn cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tô Noãn Tâm lại không hiểu cái quy tắc này, chỉ cảm thấy ông cụ đã làm sai chuyện, thể mà còn dám đánh người, trực tiếp đem ông chủ nhà mình kéo ra đằng sau, thở phì phò nói với ông cụ Lệ: “Ông cụ xấu xa còn không biết xấu hổ mà muốn đánh người à!”
“Thật đúng là già mà không đáng kính, liền đến cả cháu trai ruột mình mà cũng ra tay tính toán!”
“Lương tâm của ông không thấy đau hay sao?"
Thật sự coi ông chủ nhà tôi không cha không mẹ, liền có thể tùy ý để cho các người làm thịt đúng không?” Ông cụ Lệ trợn mắt nói: “Con nhóc lông còn chưa mọc đủ từ đầu nhảy ra, cũng dám làm càn ở nhà họ Lệ bọn ta!”
“Cho dù tôi có chui ra từ khe đá cũng không có một phần quan hệ nào với ông! Dù sao thì các người khi dễ người khác chính là không đúng!

Còn muốn động thủ đánh người, lại càng không đúng!”
"Cô làm càn! Người đầu, còn không mau đem con nha đầu thối này đuổi đi ra ngoài cho tôi! Thật sự cho là nhà họ Lệ chúng tôi con mèo con chó nào cũng có thể đi vào hay sao!”
"Cô nhóc không phải là mèo chó gì cả.

Cô ấy là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ chúng ta.

Cháu nhớ cháu đã từng giới thiệu qua với ông rồi.”
"Chuyện mà ông già này không đồng ý, coi như không tính là thật!”
“Chuyện hôn nhân của mình bọn con sẽ tự mình làm chủ...!Không cần bất luận kẻ nào tán thành!” Giọng Lệ Minh Viên lành lạnh.

nói.

Ông cụ Lệ lúc này cảm giác được, tên nhóc này đã bắt đầu chống cự rồi.

Xem ra, tối hôm qua đã làm hơi quá rồi...!
Ông ta hít sâu một hơi nói: “Thằng nhóc thúi hôm nay con mang theo con nhóc này tới cửa, là vì để làm cho ông già này tức chết hay sao?".

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cô nhóc này hôm qua đã chịu không ít thiệt thòi...!Sau khi tỉnh lại lại bắt đầu đau lòng cho cháu, nhất định phải đi đến nơi này một chuyến”
Chịu không ít thiệt thòi...!Cho nên chuyện bỏ thuốc hôm qua, cuối cùng lại để cho con nhóc này được lợi?
Ông cụ Lệ quả thực giận không chỗ phát ra.


Đôi mắt đục ngầu, trừng đến tròn căng nhìn Tô Noãn Tâm nói: “Nói, cô muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng rời khỏi cháu trai nhà tôi”
Tô Noãn Tâm lập tức ngẩng đầu, hai tay vòng ngực vẻ mặt cao ngạo nói: “Ông chủ nhà tôi là bảo vật vô giá, vàng bạc cũng không đổi được!”
"Ồ...!Xem như tôi đã nhìn ra, con nhóc này không chỉ là một con hồ ly tinh làm cho tên nhóc nhà tôi mê mẩn quên lối về mà tâm tính còn rất thâm sâu nữa! Cháu trai nhà tôi đương nhiên chính là bảo vật vô giá rồi!”
“Nó là kỳ tài thương nghiệp do chính tay ông già này bồi dưỡng nên!”
"Giá trị mà nó có thể mang đến là không thể đồng đếm được! Ánh mắt của con nhóc như cô thật sự rất tốt, muốn đầu tư lâu dài đúng không?”
“Không phải, ai mà thèm những số tiền kia! Tôi không phải là không thể tự mình kiếm tiền được! Cho dù chủ nhà tôi không có tập đoàn Quốc Doanh, tôi cũng có thể nuôi chú ấy sống được!
Không tin ông cứ hỏi ông chủ nhà tôi, tôi rất biết kiếm tiền!” "Ồ? Kiếm được nhiều không?” Ông cụ Lệ quả thực bị chọc giận quá mà cười lên.

“Chú à, nói cho ông ấy biết, em đi quay phim bao tháng kiếm được bao nhiêu tiền!”
“Hai trăm bốn mươi chín triệu?”.

“Không sai! So với dân đi làm bình thường, kiếm được nhiều hơn nhiều, mà lúc này tôi chỉ mới bắt đầu mà thôi! Về sau sẽ ngày càng nhiều, chờ tôi trở thành ảnh hậu, tôi còn có thể kiếm được mấy tỷ!”
“Cho dù là ảnh hậu, cũng chỉ là một con hát thôi không ra gì mà thôi! Người như cô, cũng đừng mơ tưởng hảo huyền rằng mình.

chỉ cần sẽ leo lên được cháu trai tôi thì có thể thật sự có thể trở thành nữ chủ nhân nhà họ Lệt
“Quả thực là nằm mơ!”
"Ồ, ai mà thèm! Nếu như chú không phải là nhà người nhà họ Lệ các người, ông làm như tôi ham muốn nhà họ Lệ của ông lắm ấy!"
"Cuộc sống mỗi ngày của chú luôn mệt mỏi như vậy, ngoại trừ đi làm chính là tan tầm đi ngủ, biết kiếm tiền thì làm được cái gì? Không phải là cũng sống không khác gì như người máy hay sao”
“Không phải, ai mà thèm những số tiền kia! Tôi không phải là không thể tự mình kiếm tiền được! Cho dù chủ nhà tôi không có tập đoàn Quốc Doanh, tôi cũng có thể nuôi chú ấy sống được!

Không tin ông cứ hỏi ông chủ nhà tôi, tôi rất biết kiếm tiền!” "Ồ? Kiếm được nhiều không?” Ông cụ Lệ quả thực bị chọc giận quá mà cười lên.

“Chú à, nói cho ông ấy biết, em đi quay phim bao tháng kiếm được bao nhiêu tiền!”
“Hai trăm bốn mươi chín triệu?”.

“Không sai! So với dân đi làm bình thường, kiếm được nhiều hơn nhiều, mà lúc này tôi chỉ mới bắt đầu mà thôi! Về sau sẽ ngày càng nhiều, chờ tôi trở thành ảnh hậu, tôi còn có thể kiếm được mấy tỷ!”
“Cho dù là ảnh hậu, cũng chỉ là một con hát thôi không ra gì mà thôi! Người như cô, cũng đừng mơ tưởng hảo huyền rằng mình.

chỉ cần sẽ leo lên được cháu trai tôi thì có thể thật sự có thể trở thành nữ chủ nhân nhà họ Lệt
“Quả thực là nằm mơ!”
"Ồ, ai mà thèm! Nếu như chú không phải là nhà người nhà họ Lệ các người, ông làm như tôi ham muốn nhà họ Lệ của ông lắm ấy!"
"Cuộc sống mỗi ngày của chú luôn mệt mỏi như vậy, ngoại trừ đi làm chính là tan tầm đi ngủ, biết kiếm tiền thì làm được cái gì? Không phải là cũng sống không khác gì như người máy hay sao”
"Không có sở thích gì, cũng không có mơ ước gì! Cuộc sống như thế, còn không bằng làm một người bình thường!”
“Thật không biết nhà họ Lệ các người lấy cảm giác ưu việt đó từ đâu ra, các người có thoải mái như những người bình thường bọn tôi hay không?
“Ít nhất tôi còn có mơ ước, mỗi ngày đều đang vì mơ ước của mình mà cố gắng, mỗi ngày đều làm điều mình thích! Cuộc sống cũng không quá kém hơn mấy gia tộc giàu có có chết cũng phải cần mặt mũi như các người!”.