Chủ Mẫu Hầu Phủ

Chương 53: 53: Nhất Trí





Dầu thắp dần đốt hết, tâm nến nhỏ dần, trong phòng lại tối đi rất nhiều.
Lúc này cửa phòng từ bên ngoài bị đẩy ra, Tạ Quyết vốn dĩ đang ở đông sương phòng thì nay bỗng từ ngoài phòng bước vào.
Tạ Quyết mắt nhìn thê tử nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, tựa hồ sớm có chủ ý, cho nên mới tại lúc hơn một canh giờ sau liền trở về phòng ngủ chính.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng đi tới giường êm bên cạnh, khom lưng đem thê tử ngủ gục trên bàn bế lên.

Bởi vì có ninh thần hương, cho nên Ông Cảnh Vũ ngủ cực yên ổn.

Nhưng cả người đều bị ôm, tự nhiên là có cảm giác.
Mơ mơ màng màng mở mắt, thấy được là Tạ Quyết, nhất thời không biết vẫn còn trong mộng hay vẫn là thực tại.
Nàng nguyên bản đã dần dần quên đi đời trước, chuẩn bị kỹ càng sống thực tốt ở đời này.
Nhưng đêm nay hắn nhưng lại khiến nàng nhớ tới đời trước đã từng chịu đựng bao nhiêu ủy khuất.
Nhận đủ mọi ủy khuất, nhận đủ mọi đau khổ để tang phu, tất cả đều trong nháy mắt trào lên.
Thanh tỉnh trở lại, giơ tay lên tại lồng ngực của hắn đập mấy lần, nỉ non không rõ mắng: " Tên hỗn đản nhà ngươi...!"
Giống như là đang mắng Tạ Quyết đời này, nhưng lại tựa như là đang mắng Tạ Quyết đời trước.
Nàng ngủ đến mơ hồ không thanh tỉnh, đánh người cũng không có lực đạo, ngược lại giống như đánh vào bông mềm.
Tạ Quyết cúi đầu mắt nhìn thê tử không được tỉnh táo, thấp giọng ứng tiếng: " Ân, ta hỗn đản "
Dứt lời, vững bước ôm nàng vào nội gian, vòng qua bình phong, chậm rãi đem nàng đặt ở trên giường.
Nghe được Tạ Quyết ứng chính mình là tên hỗn đản, Ông Cảnh Vũ mới hài lòng một chút.
Cũng chỉ có trong mộng, Tạ Quyết mới có thể thuận theo tâm ý của nàng...
Thời gian mơ màng tỉnh lại ngắn ngủi, Ông Cảnh Vũ lại ngủ thiếp đi lần nữa.
Tạ Quyết đem chăn mỏng kéo lên, đắp lên trên người nàng, đem mành giường thả xuống mới quay người ra khỏi phòng.
Mới ra khỏi phòng, ngọn đèn không được tiếp thêm dầu, ngọn lửa cũng yếu xuống rồi tắt phụt một tiếng, chỉ còn lưu lại một sợi khói trắng nhè nhẹ bay.
Sáng sớm, trong viện tiếng chim hót thanh thúy, còn có tiếng vẩy nước quét rác rất nhỏ vang lên.
Ông Cảnh Vũ từ trên giường bò dậy, nhìn quanh một chút, lại nhìn trước mắt mình, biết được tối hôm qua trong thoáng chốc nhìn thấy Tạ Quyết cũng không phải là nằm mơ.
Tối hôm qua hắn xác thực về phòng một chuyến.

Nàng mơ hồ nhớ kỹ mình mắng hắn là hỗn đản.
Hắn cũng ứng chính mình là hỗn đản.
Yên lặng thật lâu, Minh Nguyệt đến gõ cửa, nàng để nàng ta tiến vào.
Minh Nguyệt vào trong phòng, Ông Cảnh Vũ nói với Minh Nguyệt bản thân có chút không thoải mái, để nàng ta sai người đi tới viện lão thái thái cáo ốm, hai ngày này xin miễn thỉnh an.
Phân phó xong xuôi, lại để cho nàng ta đi kêu nhũ mẫu đem Lan ca nhi ôm đến.
Bồi Lan ca nhi sau, nàng mặt ủ mày chau, liền để nhũ mẫu ôm Lan ca nhi rời đi.
Hôm nay hơn nửa ngày, chủ mẫu thân thể không khoẻ.
Mà hầu gia đêm qua chẳng biết tại sao lại ở đông sương phòng, hôm nay cũng chưa có trở về nhà chính nhìn chủ mẫu, hạ nhân đều thấy có chút không được bình thường.
Người đi truyền lời cho lão thái thái bên kia, cũng liền đem việc này nói ra.
Lão thái thái vân vê phật châu, nhíu mày.
Lão thái thái nghe nói đến việc này, suy tư một hồi khá lâu, hỏi: " Tối hôm qua yến hội, chuyện gì xảy ra? "
Tỳ nữ nghĩ nghĩ, nói: " Yến hội về sau, hầu gia cùng chủ mẫu đưa khách nhân còn lưu lại nghỉ ngơi ở Lan Hiên Uyển, cũng không biết sao Lan Hiên Uyển để Đông Lâm trông coi bên ngoài không cho người khác vào "
Lão thái thái nhướng mày, lập tức nói: " Đã không cho các người đi vào, tất nhiên là hầu gia cùng chủ mẫu có suy tính, việc này không cho phép cùng nhau thảo luận "
Mặc dù nói như vậy nhưng lão thái thái vẫn là buồn bực, trước đây một thời gian phu thê còn ân ái, sao bây giờ liền náo chia phòng ngủ?
*
Ông Cảnh Vũ trong phòng chờ một ngày.
Ngày thứ hai, nàng vẫn không có ra khỏi phòng, Tạ Quyết liền để cho người đem Lan ca nhi ôm đến thư phòng.
Lan ca nhi là Minh Nguyệt ôm qua.
Tạ Quyết đem Lan ca nhi ôm vào trong ngực, nhìn về phía Minh Nguyệt: " Nương tử thân thể như thế nào? "
Minh Nguyệt tỉ mỉ nói: " Nương tử hai ngày này đều mặt ủ mày chau, càng là không muốn ăn, mỗi ngày chỉ ăn một chút xíu, buổi trưa cũng chỉ uống non nửa chén cháo "
Tạ Quyết trầm mặc, lại hỏi: " Nương tử hôm nay ôm Lan ca nhi rồi? "
Minh Nguyệt nói: " Buổi sáng dỗ một hồi liền để nhũ mẫu ôm đi, sau đó lại tiếp tục ngủ "
Tạ Quyết mắt nhìn Lan ca nhi phấn điêu ngọc trác trong ngực.
Lan ca nhi gương tròng mắt đen nhánh nhìn lại cha mình, tỉnh tỉnh mê mê.
Tạ Quyết trầm mặc một lúc lâu, hắn phân phó: " Cố gắng lấy một chút cháo thanh đạm đưa cho nương tử, lại đem lời ta nói chuyển lời cho nàng "

Nghĩ nghĩ, hắn nói: " Nếu không ăn, ta đêm nay liền trở về "
Minh Nguyệt sửng sốt một hơi, nghi ngờ việc hầu gia trở về chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao?
Chẳng lẽ lại lần này là hầu gia làm sai? Vẫn đang chờ nương tử tha thứ?
Một bụng đầy nghi vấn, nhưng Minh Nguyệt vẫn lên tiếng: " Vâng ".

Sau đó thối lui ra khỏi thư phòng.
Thư phòng lúc này chỉ còn lại hai cha con.
Tạ Quyết sờ lên tóc đen của nhi tử, khẽ thở dài một hơi.
" Đáy lòng a nương ngươi hẳn rất khó chịu, phụ thân đến cùng rốt cuộc đã làm chuyện gì, mới khiến cho a nương ngươi oán ta như vậy? "
Lời này giống như là đối với nhi tử nói, nhưng lại là hắn đang lầm bầm lầu bầu hỏi chính mình.
Minh Nguyệt đem cháo đưa đi, sau đó thuật lại lời hầu gia.
Ông Cảnh Vũ đã từ trên giường đi xuống, xõa một đầu tóc đen bình tĩnh đứng tại cửa sổ, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào trên người nàng.
Minh Nguyệt nhìn thấy nàng không có phản ứng, lại kêu một tiếng: " Nương tử? "
Ông Cảnh Vũ quay đầu nhìn về phía nàng ta, cười nhạt một tiếng: " Chuẩn bị nước nóng cho ta, đợi ta sau khi tắm rửa qua, ngươi lại đi tìm hầu gia, liền nói ta nghĩ thông suốt rồi "
Minh Nguyệt ứng thanh, lập tức ra ngoài phòng kêu người đi chuẩn bị nước nóng.
Ngâm qua nước nóng, khôi phục chút tinh thần, lại đến trước gương nhìn lại bản thân.
Để cho người chuẩn bị khay trà, trong phòng ngồi chờ Tạ Quyết, nàng cũng bắt đầu pha trà.
Đợi Tạ Quyết từ ngoài phòng đi vào, liền gặp dáng vẻ nàng tựa như cái gì cũng không xảy ra, vẫn như cũ nhã nhặn.
Ông Cảnh Vũ quay đầu nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt: " Mời ngồi "
Tạ Quyết đi tới bên cạnh giường ngồi xuống.
Ông Cảnh Vũ đặt ly trà ở trước mặt hắn, giống nhau hắn tối hôm trước, tại trong ly đổ nước trà vào.
" Ta nghĩ, đến cả chàng cũng đều biết bí mật của ta, như vậy ta cũng không thèm gạt chàng nữa ".

Nàng buông xuống ấm trà, ngước mắt nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng tiếp tục nói: " Ta chính là ta của năm năm sau lúc chàng chết trận quay về "

Tạ Quyết cảm thấy có một chút chấn kinh.
Mặc dù đã sớm biết, nhưng chính tai nghe được từ trong miệng nàng nói, vẫn là có chỗ khác biệt.
Không chờ Tạ Quyết có bất kỳ phản ứng nào, nàng thấp mắt lại nói: " Chàng nếu để ý, phu thê chúng ta hai người có thể chỉ cần giữ tốt danh phận.

Chàng nếu muốn nuôi ngoại thất ngoài phủ, chỉ cần không để cho người khác biết, ta cũng sẽ không để ý "
Tạ Quyết im lặng, Ông Cảnh Vũ ngước mắt nhìn về phía hắn.
Chỉ bắt gặp môi hắn không tài nào nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm mặt nàng, đáy mắt đen nhánh đáy cuồn cuộn nổi lên.
Ông Cảnh Vũ không nghĩ được hắn đang suy nghĩ điều gì, chỉ nói lời mình muốn nói: " Nguyên do chàng lấy ta cả Kim Đô thành này đều biết, ta cùng chàng nếu hòa ly, chỉ sợ chàng sẽ rơi vào cái danh lấy oán trả ơn, còn nữa ta biết được một số chuyện sẽ xảy ra trong mai sau, có khả năng giúp được chàng, cho nên chàng với ta làm phu thê, chỉ có lợi chứ không có hại "
Nói đến đây, nàng lại nói: " Chàng chết trận có điểm đáng ngờ, chàng cùng ta liên thủ, đời này tất nhiên có thể bình an vô sự, chàng thấy thế nào? "
Nàng nhìn xem hắn, chờ hắn hồi phục.
Tạ Quyết trầm mặc thật lâu, mắt nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng mở miệng: " Đây chính là điều nàng suy nghĩ suốt hai ngày qua? "
Ông Cảnh Vũ nghe được hắn trong giọng không vui, nhưng cũng không có nửa điểm né tránh: " Đúng vậy "
" Nàng dùng hai ngày suy nghĩ, liền chỉ muốn ta với nàng là phu thê trên danh nghĩa, không cần chung phòng, còn đồng ý để ta nuôi ngoại thất? ".

Hắn càng nói thanh âm càng trầm xuống.
Ông Cảnh Vũ không biết giấc mộng của hắn là như thế nào, cũng không biết hắn có hay không mơ tới việc của Anh nương, nhưng mọi việc đều đã nói đến nước này, nàng cũng không cần kìm nén khẩu khí.
Sắc mặt nàng lạnh lẽo.
" Không phải sao? Chính là không cần ta nói, chàng về sau cũng sẽ mang về một đôi mẫu tử, không có nửa câu bàn bạc với ta liền để hai người kia tiến vào hầu phủ, còn nói cái gì mà để khi đánh trận xong sẽ cho ta biết nội tình, nhưng rốt cuộc thứ ta chờ được là cái gì? "
Nguyên bản Tạ Quyết sắc mặt lạnh lẽo, khi nghe được nàng như vậy, đáy lòng lại một lần nữa chấn động, lại nghe nàng nói: " Ta chờ chính là nghe được tin chàng tử trận, chờ đến chính là nữ nhân kia luôn miệng nói đứa bé là của chàng, tại trước linh đường của chàng bức ta nhận nó "
Nói đến đây, Ông Cảnh Vũ hai mắt chua xót, bất tri bất giác liền rơi lệ.
Tạ Quyết kinh ngạc nửa ngày tựa hồ như nghĩ tới điều gì, hắn lấy lại tinh thần, hỏi: " Nữ tử kia, là Anh nương? "
Ông Cảnh Vũ do chấn định đến hơi mất khống chế, nàng trừng mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy hắn phản ứng, nàng liền hiểu rõ, thứ hắn nên mơ lại hoàn toàn không có mơ tới!
Thê tử không có trả lời hắn, nhưng ánh mắt kia cũng đã nói rõ hết thảy.
Khó trách nàng lại để ý Anh nương như vậy, khó trách nàng sẽ phái người đi điều tra Anh nương.
Suy nghĩ minh bạch, Tạ Quyết nói như chém đinh chặt sắt: " Đứa bé kia tuyệt đối không phải của ta, ta cùng Anh nương chưa hề làm bất cứ chuyện gì "
Ông Cảnh Vũ vẫn là không có đáp lại hắn, hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh lại.
Sự bình tĩnh tựa như đã sớm biết Anh nương cùng hắn không có cái quan hệ gì.
" Nàng biết? " Hắn hỏi.

Ông Cảnh Vũ gật đầu: " Ta biết.

Nhưng chàng nào biết, thời điểm chàng mang bọn họ về phủ, có bao nhiêu người cười nhạo ta không? Lại có bao nhiêu người công khai châm chọc ta? Chàng lại có biết tại lúc chàng chết trận, có bao nhiêu người biết rõ đứa bé kia không phải của chàng, nhưng vẫn như cũ châm ngòi thổi gió nhục mạ ta? "
Ông Cảnh Vũ thở một hơi, bưng lên nước trà uống một hớp.
Uống trà, nỗi lòng dần dần nhẹ xuống, nàng ngước mắt nhìn hắn: " Tình cảm ta đối với chàng đã bị chàng làm cho hao mòn đến không còn, mà chàng đối với ta cho tới bây giờ cũng chỉ là trách nhiệm, cũng không quá nhiều thích.

Lại nói hai người chúng ta từ lúc bắt đầu thành thân liền đã là một sai lầm, chúng ta không thích hợp làm phu thê, vậy thì liền làm minh hữu đi, đây cũng là suy nghĩ của ta "
Nàng buông xuống cốc, đứng lên, nói: " Ta nghĩ thông suốt, hiện tại đến phiên chàng nói "
Nói xong quay người muốn đi, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy, nàng cũng không quay người, dùng sức đẩy ra, bị hắn nắm càng thêm chặt.
Bất đắc dĩ, nàng cau mày quay đầu nhìn về phía hắn.
" Hầu gia, chàng còn muốn như thế nào? "
Nàng lại cũng không giả, một tiếng "phu quân" cũng không hô.
Quả nhiên, sau khi thẳng thắn, thái độ nàng đối với hắn liền lãnh đạm.
Tạ Quyết sắc mặt ngưng trọng mở miệng: " Những lời nàng nói, ta không muốn làm "
Ông Cảnh Vũ trầm mặc, nhìn xem hắn.
Sau một lúc lâu, nàng lựa chọn ngồi xuống, trên mặt không có nửa điểm dịu dàng, nàng trấn định nói: " Chàng không nguyện ý, cũng không phải không được "
Nàng cằm nhẹ nâng lên, chậm rãi mở miệng: " Thứ nhất, về sau chàng vẫn như cũ mang Anh nương hay Hoa nương gì đó trở về, ta sẽ xem như không có chuyện gì.

Thứ hai, phu thê chúng ta không được làm chuyện vượt quá giới hạn, ta không muốn chàng cũng không thể ép buộc ta.

Thứ ba, ta sẽ phối hợp với chàng, đem mọi việc ta biết nói cho chàng nghe, mà chàng cũng phải cấp ta đầy đủ tôn trọng, nếu a cha ta hoạn lộ bên trên gặp khó khăn, chàng cũng phải vươn tay giúp đỡ "
Nàng suy nghĩ hai con đường, Tạ Quyết chọn cái nào, nàng liền lấy thái độ ấy đối xử với hắn.
Lúc này, Tạ Quyết buông lỏng tay của nàng.
Sau một lúc lâu, hắn từ từ mở miệng: " Thứ nhất, tương lai ta đã phạm vào một lần sai, hiện tuyệt sẽ không tái phạm.

Thứ hai, ta lại khi nào ép buộc nàng? Thứ ba, nàng không muốn nói, ta cũng không hề miễn cưỡng nàng, ta lại khi nào không tôn trọng nàng? Thứ tư, hoạn lộ của nhạc phụ cho dù nàng không nói, ta cũng chắc chắn hỗ trợ "
Nói xong, phu thê hai người ngồi đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt cũng đều là tỉnh táo cùng bình tĩnh.
Dù nói chuyện không mấy hài hòa, nhưng cũng coi là đạt thành nhất trí..