Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 120: Vẫn ngốc như trước kia




Edit: Dép

Ba ngày trước kỳ thi đại học, trường cho nghỉ học. Đã lâu rồi Quý Hoài không tới trường, bây giờ trở về trường thu dọn sách vở. Khối 12 trong trường không còn ai, vì thế Giang Tử Mặc cũng theo Quý Hoài vào lớp học.

Quý Hoài đi đến bàn của cậu lôi hết sách vở trong hộc bàn ra, vốn không có nhiều cho nên rất nhanh đã thu dọn xong.

Giang Tử Mặc nhìn bốn phía, thấy đống sách cạnh chỗ ngồi của Quý Hoài vẫn chưa được thu dọn liền thuận miệng hỏi một câu: "Chỗ này ai ngồi?"

"Chỗ này? Tiêu Trình đó."

"Hừ." Giang Tử Mặc buồn bực hừ một tiếng, thấy Quý Hoài đang thu dọn sách thì ép cậu lùi vào trong, sau đó ngồi xuống vị trí của Quý Hoài.

"Sao vậy?"

Giang Tử Mặc nhìn trái nhìn phải, hơi phiền muộn: "Nếu như tôi có thể đi học cùng em, học cùng lớp, ngồi cùng bàn..."

"Thì sẽ thế nào?" Quý Hoài cũng ngồi xuống bên cạnh Giang Tử Mặc, giống như bọn họ thật sự là một đôi bạn học ngồi cùng bàn.

"......... Thì tuyệt đối sẽ bắt nạt em tới khi em khóc." Giang Tử Mặc không cam lòng, hung dữ tưởng tượng một chút.

"Ha ha..." Quý Hoài bật cười, sau đó cũng không nhịn được tưởng tượng một chút, chính cậu chịu không nổi luôn. Mặt Quý Hoài hơi đỏ lên, nhìn xuống đôi chân của Giang Tử Mặc.

"Quý Tiểu Hoài, nghĩ đi đâu vậy?" Giang Tử Mặc nghiêng đầu nhìn hai tai đỏ ửng của Quý Hoài, tim hắn đập mạnh một cái, con ngươi trở nên sâu thẳm, hai tay Giang Tử Mặc khoác lên bàn trước và bàn sau, vây Quý Hoài ở trong lồng ngực.

"Quý Tiểu Hoài, muốn tôi bắt nạt em thế nào?" Giang Tử Mặc dùng chân cọ vào chân Quý Hoài, Quý Hoài run bắn cả người, ánh mắt mất tự nhiên đảo qua đảo lại.

"Tôi bảo bắt nạt nghĩa là bắt em chép bài tập, bắt em đi mua cơm, ngoan ngoãn làm đàn em của tôi, em nghĩ đi đâu vậy? Hửm?" Giang Tử Mặc ghé sát vào Quý Hoài, cọ lên chân cậu.

Quý Hoài tránh né lui về phía sau đụng đến tận tường, mặt cậu ngày càng đỏ, ánh mắt trốn tránh Giang Tử Mặc, giống như thật sự đang bị bắt nạt vậy.

"Hửm? Tôi bắt nạt em kiểu gì?" Giang Tử Mặc cười xấu xa tới gần, Quý Hoài không thể trốn, hai chân dán vào chân Giang Tử Mặc.

Quý Hoài đỏ mặt, thấp giọng nói: "Bây giờ anh đang bắt nạt em đấy còn gì."

"Em nói đấy nhé." Giang Tử Mặc cúi đầu hôn lên môi Quý Hoài, giam cậu trong vòng tay hắn, ép cậu sát vào tường. Giang Tử Mặc triền miên ác ý cắn môi Quý Hoài, Quý Hoài khẽ nhếch môi lên, đầu lưỡi không ngừng bị Giang Tử Mặc trêu đùa, chỉ chốc lát sau cậu đã không thở nổi.

"Bạn học Quý Hoài, thầy giáo giao bài tập, bạn làm giùm tôi được không?" Mũi Giang Tử Mặc cọ lên mũi Quý Hoài, áp sát hỏi.

".........Được." Mắt Quý Hoài ánh hơi nước, môi bị cắn đỏ lên, không biết là đang thẹn thùng hay sợ hãi.

"Bạn học Quý Hoài..." Giang Tử Mặc nổi ý xấu, hắn cố ý sờ lên thắt lưng Quý Hoài, đang định bắt nạt một chút nữa thì có tiếng mở cửa.

Bởi vì khối 12 đã không còn ai nên lúc đi vào bọn họ không đóng cửa, Giang Tử Mặc cũng vì thế mới yên tâm bắt nạt Quý Hoài, ai ngờ giờ lại có người đi vào.

Giang Tử Mặc quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Trình đang lạnh mặt đứng ở cửa, bên cạnh cậu ta là Lâu Việt đang mang vẻ mặt xấu hổ.

Giang Tử Mặc thu tầm mắt lại, lau môi cho Quý Hoài rồi kéo cậu đứng lên. Quý Hoài hơi ngượng, thân mật với Giang Tử Mặc ở trong lớp lại còn bị bạn học nhìn thấy, Quý Hoài da mặt đã mỏng nay càng thêm ngượng.

Giang Tử Mặc lấy sách trên bàn, kéo Quý Hoài ra ngoài. Tiêu Trình vẫn còn đang hậm hực, lúc Giang Tử Mặc đi qua người cậu ta, cậu ta chặn Giang Tử Mặc lại.

"Ngón tay của anh tôi là do anh phế bỏ?" Ngày đó bọn họ trở về thì thấy mười ngón tay của Tiêu Đồng gãy đứt đoạn, Tiêu Đồng cũng hoàn toàn phát điên. Ông Tiêu rất tức giận, muốn tra nhưng không tra ra tin tức gì, camera ở phạm vi xung quanh đều bị phá hủy, hỏi Tiêu Đồng thì chẳng nhận được câu trả lời.

Tuy không tra được tin tức, nhưng ai cũng biết ngay là Giang Tử Mặc làm, bởi vì chỉ có Giang Tử Mặc mới có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Đây không phải lần đầu tiên.

Giang Tử Mặc căn bản không để ý tới Tiêu Trình, đi thẳng về phía trước, Tiêu Trình nổi giận vươn tay ra cản lại, Giang Tử Mặc tránh đi sau đó đạp một cước vào giữa bụng Tiêu Trình.

Tiêu Trình lùi về phía sau mấy bước, được Lâu Việt đỡ lại. Tiêu Trình hoàn toàn xanh mặt, vung tay đẩy Lâu Việt ra, Lâu Việt liều mạng giữ lại.

"Tiêu Trình, anh bình tĩnh lại đi mà...."

"Cút!" Tiêu Trình đẩy Lâu Việt ra, vung nắm đấm qua, Quý Hoài vốn đang kéo Giang Tử Mặc đi, thấy Tiêu Trình vẫn tiếp tục đánh thì liền dùng một tay bắt lấy cổ tay Tiêu Trình: "Tiêu Trình!"

"Nếu cậu cản tôi, tôi đánh cả cậu đấy." Tiêu Trình gằn giọng.

Quý Hoài nhíu mày, đẩy tay của Tiêu Trình ra, che trước người Giang Tử Mặc đồng thời lạnh lùng nói: "Trước kia tôi đã nói rồi, nếu cậu gây bất lợi cho chú Mặc, tôi sẽ không tha cho cậu."

Tiêu Trình tức giận tới bật cười, siết chặt nắm tay, chỉ vào Quý Hoài nói: "Anh tôi đã phát điên rồi, hoàn toàn điên rồi, không nhận đứa em trai này nữa. Mà hết thảy đều do Giang Tử Mặc ban tặng!"

Giang Tử Mặc không buồn nhìn Tiêu Trình, trái lại còn cười vui sướng khi thấy Quý Hoài che chắn trước mặt.

"Tiêu Đồng tự rước họa, nếu cậu muốn giúp hắn ta thì cứ việc làm đi."

"Cậu nghĩ tôi không dám sao?"

Lâu Việt sốt ruột xoa chỗ bị đạp lúc nãy cho Tiêu Trình, khuyên can: "Hai người đừng đánh nhau, Quý Hoài, cậu nói gì đi chứ."

Quý Hoài liếc mắt nhìn Lâu Việt, vẻ mặt khẽ thay đổi. Suy cho cùng, chuyện Tiêu Đồng làm ra không liên quan gì đến Tiêu Trình, thậm chí lúc ở tầng hầm kia cũng là do Tiêu Trình thả cậu đi, nếu không cậu đã chẳng gặp được chú Mặc.

Quý Hoài thở dài nói: "Tiêu Trình, tôi không để cậu xúc phạm tới chú Mặc đâu, không có chứng cứ thì đừng nói bậy."

Giang Tử Mặc ở phía sau cười híp mắt, hắn vươn tay nắm lấy tay Quý Hoài, Quý Hoài giật mình nắm lại.

Tiêu Trình vẫn nhìn Quý Hoài, vẻ mặt càng lạnh, Lâu Việt sợ Tiêu Trình sẽ đánh nhau với Quý Hoài, liền duỗi tay ra túm chặt lấy cánh tay Tiêu Trình: "Tiêu Trình, anh bình tĩnh đi..."

Quý Hoài thấy Tiêu Trình đã bị Lâu Việt giữ chặt thì nắm tay Giang Tử Mặc đi ra ngoài. Đi được một lúc, Giang Tử Mặc lại cúi đầu nở nụ cười.

Quý Hoài quay đầu lại tức giận hỏi: "Cười cái gì mà cười?"

"Tiểu Hoài nhà ta thật lợi hại." Giang Tử Mặc cười nói.

Quý Hoài ngượng ngùng rồi cũng cười theo, ngón tay Giang Tử Mặc đan vào tay Quý Hoài, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trên sân trường, tâm trạng dường như rất tốt.

Bên này, Tiêu Trình giãy khỏi tay Lâu Việt, hung hăng đấm lên tường.

"Ui anh ngốc đấy à, đau lắm đấy!" Lâu Việt nhìn thôi cũng thấy đau.

"Im mồm!" Tiêu Trình nổi giận trừng mắt nhìn Lâu Việt.

Lâu Việt im lặng không nói nữa, Tiêu Trình nổi giận đùng đùng đi vào phòng học, càng nghĩ càng giận, đưa chân đạp văng bàn ghế. Lâu Việt kinh hãi nhìn, chỉ sợ Tiêu Trình nổi giận sẽ đánh cả cậu mất.

Một lát sau, Tiêu Trình nguôi giận, nói với Lâu Việt: "Lấy sách về cho anh mau!"

"Được." Lâu Việt chạy ra thu dọn sách cho Tiêu Trình, sau đó cẩn thận nhìn cậu ta. Người ngoài có thể không biết rằng tính tình Tiêu Trình rất xấu, nhưng Lâu Việt thì biết rõ.

Hồi còn đi nhà trẻ, Tiêu Trình đánh không lại người ta thì sẽ trở về mắng Lâu Việt, mắng cậu ở phía sau vướng chân vướng tay.

Cho đến khi học cấp 2, Tiêu Trình không mang theo Lâu Việt đi mọi nơi nữa, cho nên Lâu Việt không biết Tiêu Trình đánh nhau thắng hay thua, hai người càng ngày càng xa cách, ngoại trừ lễ mừng năm mới gặp nhau, lúc ở trường dù có chạm mặt cũng chẳng buồn chào hỏi.

Cậu biết Tiêu Trình ghét cậu, ghét cậu cứ mặt dày đeo bám cậu ta, ghét cậu luôn lải nhải bên tai không ngừng. Cho nên Tiêu Trình mới không mang cậu đi mọi nơi nữa, lại càng không đứng ra bảo vệ cậu mỗi khi bị bắt nạt.

Từ cấp 2 lên cấp 3, Lâu Việt đã sớm quen với điều ấy. Nhưng khi nhìn thấy thái độ khác thường của Tiêu Trình với Quý Hoài, cậu không thể thờ ơ được nữa. Nhờ Quý Hoài, Lâu Việt lại đến gần Tiêu Trình, nhưng mà qua bao năm như vậy, tính tình Tiêu Trình vẫn cứ là không tốt.

Lâu Việt mím môi, đứng một bên nhìn Tiêu Trình nổi giận, không dám lên tiếng.

"Ngẩn ngơ cái gì đấy! Về!" Tiêu Trình đi ra khỏi phòng trước, Lâu Việt vội vàng đuổi theo, lại bị vấp phải một cái ghế, nặng nề ngã nhào ra đất.

"A... đau quá..." Lâu Việt bị đụng đầu vào cạnh bàn, đau tới ứa nước mắt.

Cậu nằm úp sấp trên đất chờ cơn đau giảm bớt, đang định đứng lên đuổi theo Tiêu Trình thì thấy cậu ta quay lại.

"Sao em vẫn ngốc y hệt hồi trước vậy, đi đường mà cũng ngã được."

Lâu Việt túm lấy tay Tiêu Trình, thầm nghĩ: Nếu cậu không đá bàn ghế lung tung thì tôi đâu có ngã.

Cậu oán thầm chứ không nói ra miệng, bởi vì cậu rất vui, Tiêu Trình thế mà lại quay lại đỡ cậu dậy.

"Đứng lên, còn ngồi đấy làm gì?" Tiêu Trình đen mặt.

"Chân cũng đau quá." Lâu Việt tủi thân rên rỉ.

Tiêu Trình nhướn mày, bế thẳng Lâu Việt lên, "Bao nhiêu năm vẫn thế, không tiến bộ chút nào cả."

Lâu Việt cười tới mức trong lòng nở hoa, một tay khoác lên vai Tiêu Trình, ngoan ngoãn không cãi lại.