Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 21: Chân nhũn rồi




Edit: Dép

Thầy giáo mà Hoa Chính Diệu mời về dạy học cho Quý Hoài là một người Anh, mặc vest đuôi tôm được cắt may gọn ghẽ bó sát người, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, mặt mũi anh tuấn, cử chỉ nho nhã lễ độ, thể hiện vô cùng sâu sắc vẻ thân sĩ và phẩm cách truyền thống của Anh Quốc.

"Từ hôm nay thầy sẽ là thầy của em, thầy có tên tiếng Trung là Lý Duy, em có thể gọi là thầy Duy." Lý Duy đứng đối diện Quý Hoài,nhìn cậu với vẻ không hài lòng cho lắm.

Quý Hoài nở nụ cười, bắt đầu cười không dừng được. Cậu ôm bụng cười vật vã, Lý Duy nhìn cậu như nhìn một tên thần kinh. Quý Hoài cũng chẳng quan tâm, đến khi cười chảy cả nước mắt, cậu thì thào nói: "Thật không ngờ, vẫn chẳng thay đổi gì."

Nếu đời này Lý Duy vẫn là thầy giáo của cậu, thì phải chăng đời này cũng sẽ y hệt đời trước. Lý Duy mắng cậu quá ngốc, mắng cậu quá ngu, nhưng tới cuối cùng chỉ có thầy ấy là người liều mạng kéo cậu ra khỏi Hoa gia.

Khi đó cậu không biết Lý Duy là cọng rơm cứu mạng mình, cậu hất tay, hét vào mặt thầy: "Lo chuyện bao đồng!"

Nước mắt cậu tí tách rơi, Lý Duy vốn rất biết kiềm chế nhưng lúc này không bình tĩnh được nữa. "Em, không sao chứ?"

Nói rồi đưa một chiếc khăn tay ra, hoa văn màu xanh trắng mang theo một chút hương nước hoa. Quý Hoài nhận lấy lau loạn trên mặt. Quả nhiên thấy Lý Duy trầm mặt.

"Còn cần nữa không?" Quý Hoài cố ý trả lại khăn tay.

"Không cần nữa, vứt đi." mặt Lý Duy vặn vẹo một chút, liếc mắt tỏ vẻ ghét bỏ.

Quý Hoài ha ha cười không dừng được, Lý Duy vẫn cứ cuồng sạch sẽ như thế, không có gì thay đổi hết.... thật tốt quá.

"Hôm nay thầy dạy em bài thứ nhất, làm thế nào để ngồi một cách đoan chính tao nhã nhất..." Lý Duy nghiêm mặt bắt đầu lên lớp.

Quý Hoài thấy hoài niệm, ngồi nghe thật nghiêm túc, tuy rằng đời trước cậu đã học mấy thứ này rồi nhưng vẫn tình nguyện nghe lại, bởi vì nhìn thấy Lý Duy làm cậu thấy hoài niệm.

"Nhớ kỹ hết chưa?" Lý Duy tuy là người Anh nhưng lớn lên ở Trung Quốc, nói cũng là nói tiếng Trung.

"Nhớ rồi ạ." Quý Hoài hiếm khi được thả lỏng, duỗi người tựa vào ghế.

"Ngồi tử tế!" Lý Duy thấy cậu không ngồi thẳng liền đưa tay ra sửa tư thế cho đúng.

"Thắt lưng thẳng, hai vai cân bằng..."

"Vâng, ha, em biết rồi mà, thầy đừng đụng vào lưng, em nhột lắm..á..."

Lý Duy nghiêm mặt gõ bả vai cậu, "Bả vai không thẳng!"

Nụ cười rực rỡ tỏa sáng của thiếu niên ở trên màn hình, giống như đá quý lại giống như những vì tinh tú đang tỏa sáng lấp lánh. Dù là ở trước mặt người Hoa gia hay trước mặt Giang Tử Mặc, thiếu niên kia luôn cẩn thận dè dặt, nơm nớp lo sợ, mỉm cười cũng vô cùng cẩn trọng.

Giang Tử Mặc rất là khó chịu, dùng ngón tay chọt chọt cái người nước ngoài kia, chọt mấy lần.

"Người đó từ đâu tới vậy?"

Lục Thất liếc nhìn màn hình một cái, đại khái cũng hiểu được tâm tư thiếu gia nhà mình, "Hình như là thầy giáo mà Hoa gia mời về."

"Đây là mới gặp mặt thầy giáo lần đầu tiên?" Giang Tử Mặc chọt vào khóe miệng đang cười tỏa nắng của thiếu niên, "Sao lần đầu gặp tôi không thấy nó cười vui vẻ như thế?"

Lục Thất rất muốn nói với thiếu gia nhà mình: Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của cậu thì ai mà cười cho nổi!

Lục Thất thấy thiếu gia vẫn cố chấp nhìn màn hình, mới nói: "Nếu không thì... tôi gọi Quý Hoài lại đây một chuyến."

"Ừm, cũng được!" Giang Tử Mặc lập tức gật đầu.

Lục Thất oán thầm trong lòng, vẫn là mau gọi thằng nhóc kia qua đây thôi. Thiếu gia nhà anh nhàm chán, khoảng thời gian này chỉ ngồi xem video của thằng nhóc. Ầy! Vốn phòng của thằng nhóc ấy không lắp camera, từ lúc thiếu gia cảm thấy hứng thú với nó, Lục Thất phải thừa dịp đêm khuya thanh vắng lẻn vào lắp một cái.

Dùng cách nói của thiếu gia nhà anh thì là: Cái này xem hay hơn phim hoạt hình. Lục Thất ngẫm lại thấy cũng đúng, thà thiếu gia đi rình mò thằng nhóc kia, còn hơn là nghiêm túc ngồi trước TV xem.... Cừu Vui Vẻ!

Lục Thất chạy tới Hoa gia nhưng không bắt được người, thằng nhóc bị thầy giáo ngoại quốc kia mang ra ngoài rồi. Lục Thất không hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ bụng thiếu gia coi video cũng biết rồi, anh không quay về nữa, xoay người chạy tới công ty.

Thiếu gia mở một công ty, hắn làm ông chủ, Lục Thất vẫn phải nai lưng nhẫn nhịn làm chân chạy vặt.

Thực ra không phải Quý Hoài đi ra ngoài với Lý Duy, là mà Tề Nguyệt tham gia một bữa tiệc rượu, gọi cậu đi cùng. Quý Hoài không muốn đi lắm, nhưng thầy Duy của cậu bảo đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng năng lực thưởng thức và giám định, cho nên ra lệnh cho cậu nhất định phải đi.

Nếu Lý Duy đã nói vậy, cậu đành phải đồng ý.

Tiệc rượu tổ chức trong một sơn trang thanh lịch tao nhã, người ra vào đều là danh môn quý tộc. Quý Hoài liếc mắt liền thấy không ít gương mặt quen thuộc ở đời trước.

Vang đỏ tinh khiết tỏa mùi thơm, sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh trong suốt tinh xảo, mỗi người đều nâng ly nhấm nháp một chút, sau đó nói ra lời đánh giá và thưởng thức. Cảnh tượng như vậy, cử chỉ như vậy, đời trước Quý Hoài đều đã học rồi, thậm chí vô cùng thành thạo.

Nhưng, lời ấy nói thế nào nhỉ, mặc vào long bào chưa chắc đã là thái tử. Đời trước, thứ cậu khoác lên người không phải là tu dưỡng nội hàm tao nhã cao quý, mà là gánh nặng trên vai, là gánh nặng khi phải hòa nhập vào một thế giới khác.

Lúc này đây, Quý Hoài cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, cậu đi phía sau Tề Nguyệt, Tề Nguyệt rất cẩn thận nói cho cậu biết nên thưởng rượu thế nào, mỗi loại rượu đều có hương vị riêng...

Quý Hoài vốn định đi quanh một vòng, không ngờ Tề Nguyệt lại nghiêm túc như thế, đành phải ở lại.

"Bác, cảm ơn bác." Quý Hoài mở miệng nói.

Tề Nguyệt cười, rót cho cậu chút rượu, "Cháu đã gọi là bác rồi, còn cảm ơn cái gì. Huống chi bác giúp cháu, cũng là đang giúp chính mình."

Câu nói sau cùng kia Quý Hoài không hiểu, nhưng cậu vẫn cụng chén một cái với Tề Nguyệt. Đúng lúc đó, Tề Nguyệt đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc trở lại thì kéo Quý Hoài tạm biệt người bên trong rồi đi về.

Quý Hoài thấy khó hiểu, bởi vì tiệc rượu vừa mới bắt đầu, rượu ngon chân chính còn chưa bưng lên mà Tề Nguyệt đã muốn về. Tề Nguyệt không nói gì, bảo cậu lên xe. Quý Hoài thấy cũng chẳng sao cả, về sớm được ngủ sớm.

Khi xe chạy đến đường núi cách sơn trang 2km thì ngừng lại, Quý Hoài đang muốn hỏi sao vậy, chợt đằng trước có một luồng sáng chói lóa chiếu thẳng về hướng này.

Quý Hoài híp mắt, nửa ngày mới nhận ra thì ra có một chiếc xe dừng ngay trước mũi xe cậu, luồng sáng kia là đèn pha đang chiếu thẳng tới chỗ cậu.

Tề Nguyệt vỗ vỗ vai cậu, "Đi xuống đi."

"Hả?" Quý Hoài đần cả mặt, thất thần bị Tề Nguyệt mở cửa đẩy xuống, lúc cậu còn chưa kịp phản ứng thì xe đã chạy đi rồi.

Quý Hoài ngây người đứng giữa sườn núi, cứ như vậy mà bỏ cậu lại luôn.

Lúc này, chiếc xe trước mặt cậu đột nhiên bấm còi, Quý Hoài giật mình lùi về phía sau, chỉ thấy đèn pha đã tắt, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng u ám của chú Mặc.

Quý Hoài rõ ràng đang đứng trên mặt đất nhưng lại có ảo giác như đang đạp không khí, chân cậu... nhũn rồi!