Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ

Chương 32-33: Chương 33






Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 33: Có gan thì đừng trốn
Người dịch: co_duoi_ga
Sưu tầm:
- Không ngờ Ngô Lượng lợi hại như vậy. Một cước của Lăng Phong phỏng chừng tên Hùng trọc cũng chịu không nổi. Không ngờ gã còn có thể chống đỡ không ngã?
Tống Thiên có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có cái nhìn mới đối với Ngô Lượng. Trước kia, đánh giá của anh ta đối với Ngô Lượng thực sự chẳng ra gì.
- Không phải, Lăng Phong vẫn chưa dùng toàn lực, thủ hạ lưu tình!
Dương Hùng thản nhiên nói.
Tiếng của Dương Hùng không lớn, nhưng lại cũng vừa đủ để lọt vào tai Ngô Lượng. Hiện tại Ngô Lượng cảm thấy mặt mũi hoàn toàn biến mất, càng thẹn quá hóa giận, không còn trầm ổn như trước, mà trực tiếp xòe một cánh tay, chân sau đạp xuống đất, đánh về phía Lăng Phong!
- Tốc độ quá chậm, nhiêu năm nay bỏ bê không luyện tập, hiện tại bụng Ngô Lượng cũng lớn, tốc độ càng thêm chậm!
Trong nháy mắt Lăng Phong đã phân tích một cách khách quan về thực lực của gã.

Trốn!
Đối mặt với công kích giống như chó điên của Ngô Lượng, ngoài dự đoán của mọi người Lăng Phong lựa chọn né tránh liên tục, không trực tiếp đấu với gã, khiến mỗi một quyền mỗi một cước của gã đều bị uổng phí, tiêu hao thể lực của gã!
Giống như chó điên Ngô Lượng liên tục công kích mấy chục lần đều liên tục thất bại, tất nhiên trong lòng càng thêm tức giận, càng thêm uất nghẹn!
Nhưng thể lực có hạn, chưa tới vài phút sau, Ngô Lượng đã thở hổn hển như bò, không thể không dừng lại thở hổn hển!
Lăng Phong vẫn bình tĩnh như trước, bộ dáng không có chút mệt mỏi nào, mà rất rất nhàn nhã đi dạo tới trước mặt Tống Thiên lấy thuốc lá!
- Lăng Phong, vì sao lại cứ trốn tránh như vậy? Làm một nhân viên bảo vệ trị an, không nên chỉ biết có bản thân mình. Chúng ta kiêng kị nhất chính là trốn tránh. Nếu hiện tại có người xông vào, chẳng lẽ cậu cũng trốn hay sao? Như vậy nhà xưởng này còn bỏ tiền ra thuê cậu tới làm gì?
Ngô Lượng cảm thấy bị bẽ mặt, rất khó chịu mắng lớn.
- Đội trưởng, chẳng lẽ hai bên đánh nhau còn không cho phép đối phương được tránh sao? Nói vậy có phải có phần không đúng lắm không? Nếu là mấy chục năm trước, không chừng anh sẽ nói tôi là phản cách mạng ấy nhỉ! Trong các chiến dịch vĩ đại, có người nào không biết Mao Chủ Tịch vĩ đại cũng đã dày công tu luyện vận dụng cách thức trốn tránh này, nhờ vậy bây giờ mới tiêu diệt được lão Tưởng! Đây là chiến thuật du kích kinh điển mà! Địch tiến ta lui, địch chiếm ta nhiễu, địch lui ta đuổi!
Lăng Phong rất khoa trương tâng bốc cái mũ phản cách mạng của hắn.
- Ngụy biện, đều là ngụy biện! Có bản lĩnh, cậu đường đường chính chính đánh với tôi một trận. Tôi cam đoan sẽ đánh đến mức cậu phải quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi!
Ngô Lượng nổi giận. Từng này tuổi rồi, không ngờ bị một người tuổi còn trẻ chọc giận thành như vậy.
- Thật sao?
- Thật!
- Tốt lắm, tôi đến đây!
Lăng Phong nói xong, lại vọt lên. Nhân lúc thể lực đối phương còn chưa khôi phục được, Lăng Phong liền công kích một trận cuồng bạo. Thừa dịp gã đang mệt, phải lấy tính mạng của gã. Đây là nguyên tắc tiêu chuẩn của Lăng Phong từ trước đến giờ. Trong mỗi một trận chiến đấu, hắn đều phải suy nghĩ, tìm cách có thể hoàn thành sứ mệnh của mình mà tổn thất lại ít nhất. Đây mới là tôn chỉ của hắn.
Ngô Lượng đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, thật sự không ngờ được tên Lăng Phong này bất ngờ lợi hại như vậy, lại liên tục khiến gã không có chút sức lực chống đỡ nào, chỉ có thể khổ không nói nổi không ngừng lui về phía sau!
- Thế nào? Hiện tại đã chịu phục chưa?
Nhìn Ngô Lượng thật sự đã muốn chết tâm, Lăng Phong cũng không đành lòng tiếp tục gây sức ép với gã.
- Hừ, có bản lĩnh cậu chờ tôi khôi phục thể lực. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đánh cậu...
Ngô Lượng còn chưa nói xong, Lăng Phong đã tiếp lời.
- Quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi đúng không? Đại đội trưởng, anh không cần chơi xấu như vậy chứ. Chuyện đánh nhau chính là như vậy, chỉ có thắng thua, không nói lý do gì! Tôi đoán chắc nếu đến lúc đó anh thua nữa, anh vẫn có thể nói, hừ, nếu để tôi trẻ lại chục tuổi, tôi nhất định có thể đánh cậu quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi!
- Cậu...

Ngô Lượng tức giận đến mức huyết áp cũng tăng cao.
- Được rồi, đại đội trưởng Ngô, làm một trưởng bối, một lãnh đạo, một thủ trưởng, anh có thể nào đừng dọa người như vậy được không? Ở trước mặt người trẻ tuổi, cần độ lượng thì cũng nên độ lượng một chút. Không nên quá vội bàn luận về thắng thua. Nếu thua nữa sẽ mất thể diện đấy!
Tống Thiên đi lên châm chọc nói.
- Ai nha, trận tỷ thí này hai bên đều đánh kịch liệt! Cho tới bây giờ còn chưa phân thắng bại. Như vậy đi, chúng ta coi như hòa nhau! Đội trưởng, anh đại nhân đại lượng, nhường người trẻ tuổi không hiểu quy củ này một chút vậy!
Không ngờ Tiền Hưng lại trơ tráo không để ý tới mặt mũi tiến lên hoà giải. Như vậy còn có thể nói là hoà sao? Rõ ràng chính là đã nghiêng về một phía. Càng không biết xấu hổ hơn chính là, dù một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra Lăng Phong thắng trong trận tỷ thí này, vậy mà y dám vô liêm sỉ nói thành Ngô Lượng nhường hắn!
- Ha ha, Tiền Hưng, bây giờ đang ban ngày ban mặt, cậu có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không?
Tống Thiên không thèm để ý tới nói.
- Thôi được rồi, anh Tống! Nếu đội trưởng Ngô của người ta đã khiêm tốn như thế, chung quy chúng ta không thể được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không. Dù sao chúng ta cũng phải thức thời một chút. Người ta cũng đã cho chúng ta một bậc thang, chúng ta cũng nên bước xuống đi!
Dương Hùng này nói chuyện rất gai góc.
- Tôi nghe anh Dương !
Lăng Phong tỏ ra không quan trọng lắm.
Khóe miệng Ngô Lượng động đậy vài cái, cố gắng kìm chế tức giận! Thằng nhóc này thật muốn làm gã tức giận đến mức muốn nổ phổi đi được!
- Được, Lăng Phong, cậu miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn! Hiện tại cậu có thể không cần tham gia huấn luyện!
Ngô Lượng rất không cam lòng nói.
- Đội trưởng Ngô, tôi thấy không phải vậy đâu? Với thân thủ của Lăng Phong, tôi cảm thấy hắn có thể làm huấn luyện viên ấy chứ! Anh đánh với hắn cũng chỉ có thể ngang tay. Anh cũng trở thành huấn luyện viên. Chẳng lẽ hắn còn không đủ tư cách sao? Có phải bởi vì hắn không có thân phận đội trưởng giống anh hay không?

Tống Thiên này hóa ra chính là một người thích náo nhiệt.
Tròng mắt Ngô Lượng gần như lồi cả ra ngoài. Gã gầm nhẹ.
- Tôi cảnh cáo mấy người, đứng có quá đáng quá!
- Đội trưởng, trong vấn đề này dường như không có gì là quá đáng cả. Chúng tôi chỉ là luận chuyện nói mà thôi. Có lý đi khắp thiên hạ. Không lý do nào anh lại nói chúng tôi quá đáng chứ!
Dương Hùng khinh thường nói.
- Tốt, tốt, mấy người giỏi lắm! Lăng Phong, tôi đáp ứng!
Rốt cuộc Ngô Lượng sụp đổ, sau khi nói một câu, trực tiếp phất tay áo chạy lấy người.
Nhìn chủ mình chạy lấy người, Tiền Hưng vội vàng nhặt đồng phục của Ngô Lượng lên, hung tợn trừng mắt nhìn mấy người Lăng Phong một cái, thốt ra một câu thối hoắc.
- Mấy người gặp đại họa rồi!
Cả đời Lăng Phong cuộc xem thường nhất chính là nhân vật có bản tính chó săn như vậy. Vì thế hắn rất khó chịu nói.
- Tiền Hưng, anh làm gì vây? Bây giờ còn trong thời gian huấn luyện. Tôi thấy anh nghỉ ngơi cũng đã lâu rồi đấy. Nào, tôi cùng luyện tập với anh!