Chủ Nhân Cầu Nại Hà

Chương 51






Chương 51:

Trong phòng riêng, nha cô không biết vì sao lại ngất ra đó, ông chủ Lý thì đã trói tay cô ra đằng sau ghế. Ông ta cầm ghế, quay ra ngây ngốc nhìn tôi. Rất nhanh ông ta đã phản ứng lại, nhanh chóng xông về phía tôi. Trong lòng tôi rất sợ, nhịn không được mà chửi vài câu, trực tiếp đá một chân lên bụng ông ta. Ông chủ Lý bị đá kêu đau một tiếng, lùi về sau hai bước. Ông ta bất ngờ lấy chiếc ghế bên cạnh, hướng về phía tôi mà đập. Tôi nhảy vội về sau khiến cho ông ta không đập trúng tôi. Lực quán tính của chiếc ghế khiến cho ông ta đổ về một bên, tranh thủ cơ hội tôi lại đá một phát vào bụng ông ta.

Đồng thời tôi còn hét lớn: “Nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ.”

Dường như tôi đã dùng toàn bộ sức lực của bạn thân để hét, tưởng như sắp xé rách cổ họng đến nơi. Bởi vì tôi biết ông chủ Lý là một người đàn ông trung niên dẻo dai khỏe mạnh, đứa thanh niên trẻ như tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta, có khác biệt cực lớn về vóc dáng. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là gọi người qua đây. Quả đúng như vậy, ông chủ Lý nghe thấy tôi hét, ông ta nhất thời thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhỏ giọng: “Dừng, dừng chiến.”

Tôi tức giận: “Ông đây không quan tâm ông có dừng chiến hay không, hãy thả cô ta ra trước.”

“Tôi thả là được, cậu đừng hét gọi người nữa.”

Ông chủ Lý nhanh chóng tháo dây thừng, mà lúc này người phục vụ cũng đi đến nơi, cô ta nghi ngờ hỏi: “Xin chào, cho hỏi có gì cần tôi giúp?”

“Rót cho tôi cốc nước”, tôi trầm giọng.

“Được rồi, xin đợi chút.”

Nhân viên phục vụ đi xuống, tôi nhanh chóng tiến lên đỡ nha cô, tránh cho cô ngã ra nền đất. Ông chủ Lý lạnh lùng nhìn tôi, ông lạnh giọng: “Tên nhóc, có những chuyện tốt nhất không nên quan tâm, nếu không chính là đem đến rắc rối cho bản thân.”

“Ông đừng có hù dọa tôi, không có tác dụng”, tôi lắc đầu, “bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đi, ông có thể thử ngăn cản tôi nhưng tôi đảm bảo sẽ đem hết những gì mình biết nói hết ra.”

Ánh mắt của ông chủ Lý trở nên càng hung ác, lúc này người phục vụ cũng đi lên đưa cho tôi một ly nước. Tôi dùng tay chỉ chỉ, ám thị bên trong có ông chủ Lý đang ngồi còn tôi kéo nha cô ngồi bên cửa. Ông ta châm thuốc, trầm giọng: “Tôi cũng không phải người nhỏ mọn, nhưng người phụ nữ này vừa mở miệng đã đòi ba mươi vạn, cho rằng tôi mở ngân hàng sao? Thế này đi, dù rằng tôi và cô ta chưa đàm phán ổn, chi bằng cậu bàn bạc với tôi, đưa ra một mức giá.” – “Tôi ra giá?”

Tôi cười lạnh: “Vậy tôi nói thật với ông, một chút tiền tôi cũng không cần, chỉ muốn ông gặp báo ứng. Vừa hay tôi cũng luôn phản đối quan điểm của cô ta, tôi cho rằng loại người khốn nạn như ông thì nên lấy tính mạng ra để trả giá.” – “Cậu”

Ông chủ Lý đơ ra, ông ta thấy tôi kϊƈɦ động, chỉ có thể mềm mỏng: “Thế này đi, hôm nay coi như tôi sai, tôi xin lỗi các cậu. Vấn đề là cô ta quả thật là yêu cầu quá nhiều, ba mươi vạn tôi không có đủ. Tôi về trước, cậu thương lượng lại với cô ta.”

Nói xong ông ta đứng dậy định đi, tôi nói luôn: “Ông đứng yên cho tôi.”

“Làm gì?” – “Ông không được đi.”

“Được, thế cậu đỡ cô ta đi trước.” – “Không, tôi không thể nhấc cô ta, như thế thì tôi sẽ quay lưng với ông.”

“Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, cậu cũng quá cảnh giác rồi. Rốt cục cậu muốn gì?”

Tôi nhìn cốc nước ở trêи bàn, cầm nó lên tạt vào mặt nha cô, không có ý tốt nói: “Con mẹ nó, cô tỉnh dậy cho tôi.”

———————-