Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 4: Diêu Nhữ Ninh







"Két Két Két.....!"
Cổ Lệ Tiệp mang theo túi xách chạy ra ngoài, mệt đến nỗi suýt chút nữa phun hết sữa sáng nay uống ra ngoài, rốt cục đến 8 giờ 59 phút 59 giây kịp quẹt thẻ.
"Phù........" Mỹ nhân kiều diễm che ngực thở dài một hơi, "Không đến muộn. May quá ! Không đến muộn." Lộ vẻ vui mừng ra mặt.
Rời khỏi văn phòng của luật sư Đường vào lúc 8 giờ 25 phút, tuy rằng không biết sẽ phải báo cáo với Bạo Chúa ra sao, vẫn chưa tìm được cách liên lạc với Sở Ấu Cơ, còn chưa chắc chắn  lấy được chi phí sinh hoạt như trước  đây hay không, vì vậy nàng không dám không đi làm ------ Cung Thanh Hạ kia là một người lãnh huyết vô tình, bất cứ lúc nào cũng có thể trảm nàng, nàng bây giờ là một người không tiền không tài, cũng chỉ đành cố gắng cẩn thận mà thôi.
Trên thực tế, nàng cũng xác định rồi, bắt đầu từ bây giờ, nàng muốn làm một nhân viên ngoan ngoãn ưu tú, không chống đối với Cung Thanh Hạ như trước đây nữa.
Số  tiền sinh hoạt phí trước đây Sở Lão Đầu chu cấp giờ đã trở thành mây cuối chân trời, còn hay không còn cũng chưa biết, còn nói về công việc thư kí này, tuy là như bánh bao trắng không có dinh dưỡng, thế nhưng khi đói bụng cũng có thể lót dạ, nàng đẹp như thần tiên đương nhiên là sự thật, nhưng cũng không thể hít khí trời mà sống qua ngày a.
    "Chờ chút!"
Nàng kịp nhảy vào thang máy trước khi đóng cửa, ấn lên lầu 68.
Cửa ải cuối cùng ----- ngồi xuống bàn làm việc tiếp đón Bạo Chúa trước 9 giờ 11 phút.
Cung Thanh Hạ từ khi tiếp nhận vị trí tổng giám đốc đến nay, mỗi ngày đều đúng 10 phút sau giờ quẹt thẻ sẽ xuất hiện trước cửa phòng tổng giám đốc, chưa bao giờ đến sớm, cũng chưa bao giờ đến muộn.
Mắt thấy bàn làm việc đang ở trước mắt, chỉ còn 10 bước nữa là đại công cáo thành, chưa từng nghĩ rằng đang trong quá trình chạy vội tới bàn làm việc thì đụng phải một bóng lưng xinh đẹp, té nhoài dưới bàn làm việc.
"Ai ui !" Cổ Lệ Tiệp đau đến nỗi mặt mũi nhăn nhó, đang rủa thầm trong lòng, "Không biết là đứa nào làm bản......"
".............Là cô ?"
Cung Thanh Hạ nhìn Cổ Lệ Tiệp đang ngồi trên đất, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
"Cung Thanh Hạ cô xảy ra chuyện gì ? Tôi chỉ không cẩn thận đụng phải cô mà thôi........."
Cổ Lệ Tiệp khóc không ra nước mắt, thật vất vả lắm nàng mới hạ quyết tâm làm một nhân viên ngoan ngoãn, dĩ nhiên lại được hưởng đãi ngộ như vậy............Cho nên nói rằng ông trời cũng không muốn cho nàng hoàn lương sao ?
Cung Thanh Hạ phủi phủi vạt áo, nhàn nhạt bỏ lại một câu, "Ngày hôm nay sao lại tích cực như vậy ? Chắc không thu hoạch được gì ở chỗ của Đường Tuyết Nhu hả ?" Đi thẳng vào văn phòng.
"Cô có phải là có Hỏa Nhãn Kim Tinh* không ? Còn có a, va người ta ngã chổng vó như vậy, ít nhất cũng nên nói một câu 'xin lỗi' mới đúng chứ ? Cô đến tột cùng là hạng người nào ? Không cận thận đụng phải lại phản ứng lớn như vậy........"
(Hỏa Nhãn Kim Tinh* ý chỉ đôi mắt có thể nhìn thấu thiện, giả, thật, ác, trong thiên hạ)
Cổ Lệ Tiệp thao thao bất tuyệt phỉ nhổ.
Bên trong truyền ra tiếng nhắc nhở, "Còn không im miệng, 5000 phí sinh hoạt của cô cũng không còn nữa."
"Này ! Dù thế nào tôi cũng là thư kí của cô nha, ai , ôi !!! Không có phí sinh hoạt tôi sống bằng gì ? Tôi mặc bằng gì đi làm ?"
"Nguyên chủ tịch khi còn sống không phải đưa tới cho cô không ít quần áo sao ?"
"Đó đều là chuyện của mấy trăm năm trước, nếu bây giờ tôi mặc quần áo của thời kì nhà Thanh cô có cảm thấy kì quặc không ?"
"........Cô đến tột cùng  có im miệng hay không ?"
". . . . . ."
Nói không lại người ta lại bắt người ta câm miệng, cho nên nói cô là Bạo chúa chính là Bạo chúa a !
Thư ký Lý mang theo tài liệu đi tới, nở nụ cười trên sự đau khổ của người khác. "Ơ, Cổ nhị nãi làm sao thế kia ? Sao lại quần áo xộc xệch vậy ?"
Cổ Lệ Tiệp chỉ tay về phía thư kí Lý, "Anh câm miệng !"
Thư ký Lý, ". . . . . ."
Cung Thanh Hạ rất hiểu 2 thư kí của mình, nàng cũng không thiên vị Lý Dã hay Cổ Lệ Tiệp, vì lẽ đó đối với bọn họ cũng chỉ quan tâm về công việc mà thôi, mỗi ngày Cung tổng đều nhàn nhã đứng ở cánh cửa xem hai người họ đối chọi, cũng lấy đó làm niềm vui.
"Đi theo tôi một chuyến."
Buổi chiều, lúc tan việc, Cung Thanh Hạ đi tới bàn làm việc của Cổ Lệ Tiệp gõ gõ, cũng không chờ Cổ Lệ Tiệp trả lời, trực tiếp đi trước.
Cổ Lệ Tiệp nhấc túi xách chạy theo, ngoài miệng lại nói, "Tan việc rồi tại sao tôi phải theo cô nhỉ ? Cô có trả thêm tiền tăng ca cho tôi không ?"
"Không."
    ". . . . . . Đến nơi nào ?"
"Đến cô sẽ biết ."
Cổ Lệ Tiệp thèm nhỏ dãi xe của Cung Thanh Hạ đã lâu, "Đi xe của cô ?"
"Ừ."
"Có muốn tôi lái hay không ?" Cổ Lệ Tiệp hỏi.
"Sát thủ ám sát trên đường vẫn luôn nhắm tới người cầm tài, cách xa vô lăng một chút vẫn tốt hơn."
"..........."
40 phút sau, xe lái vào một tiểu khu.
"Quán cafe Thần Ninh ?" Lúc xuống xe, Cổ Lệ Tiệp mừng rỡ không thôi, "Cung tổng, cô muốn mời tôi uống cafe ?" Nói như vậy lần té ngã hôm nay cũng không uổng công a !!!
Cung Thanh Hạ liếc cô một chút, rất nghiêm túc nói, "Tự trả tiền đi."
Cổ Lệ Tiệp, "......." Bạo chúa, tại sao cô có thể vô tình đến vậy nhỉ ?
"Ồ !!! Cung tổng, khách quý đến, khách quý đến."
Quán cafe vô cùng rộng rãi, có tới 20 bộ bàn ghế làm bằng gỗ nguyên bản, chia thành 4 khu riêng biệt, rất thanh tĩnh, lúc này vẫn chưa có khách, hai người vừa mới vào cửa, đã có một cô gái sau quầy bar lên tiếng chào hỏi.
Cổ Lệ Tiệp kinh ngạc thốt lên, "Diêu chủ tịch ?"
Diêu Nhữ Ninh lấy tay đỡ mắt kính trên mũi, "Cố tiểu thư cũng tới." Tính là đáp lại.
Cổ Lệ Tiệp đưa mắt nhìn quanh, "Nhân viên đều nghỉ hết rồi sao ?"
Diêu Nhữ Ninh nở nụ cười, "Chủ là tôi, nhân viên cũng là tôi."
Cổ Lệ Tiệp, "..........."
Cung Thanh Hạ chọn một bàn sát cửa sổ, Diêu Nhữ Ninh cười hỏi, "Cung tổng muốn uống gì ? Cafe hay là Hồng Trà ?"
Cung Thanh Hạ cười nhạt, "Gì cũng được."
Cổ Lệ Tiệp tiến lên trước, chuẩn bị ngồi đối diện với Cung Thanh Hạ, Cung Thanh Hạ chỉ về chỗ xa nhất, "Cô ngồi ở chỗ kia đi, tôi cùng Diêu chủ tịch có lời muốn nói." Cổ Lệ Tiệp bĩu môi, ngồi xuống chỗ chỉ định, liền gọi Diêu Nhữ Ninh, "Làm phiền Diêu chủ tịch, tôi muốn một bánh sandwich dưa chuột xúc xích, một phần bánh quy, một tách cafe."
Diêu Nhữ Ninh cười cợt, "Chỉ còn bánh tùng tuyết nướng, những món tráng miệng khác hôm nay không có."
Cổ Lệ Tiệp, ".........Vậy bánh tùng tuyết nướng cùng cafe."
Chuẩn bị đồ cho Cổ Lệ Tiệp xong, Diêu Nhữ Ninh bưng đến hai chén Hồng trà, ngồi đối diện với Cung Thanh Hạ, một chén đặt ở trước mặt Cung Thanh Hạ, một chén nâng ở trong tay.
Cung Thanh Hạ nhấp một hớp Hồng Trà, "Chuyện làm ăn thế nào ?"
Diêu Nhữ Ninh cười, "Có lúc nửa ngày thu ngân mới 'keng' một tiếng, tiền điện còn không đủ."
Cung Thanh Hạ nhợt nhạt nở nụ cười, "Cô cũng không phải mở để kiếm tiền."
"Cái này ngược lại cũng đúng," Diêu Nhữ Ninh nhìn Cung Thanh Hạ chăm chú, "Cô tìm tôi có việc ?"
"Tiệc Trung Thu, hi vọng cô có thể đến dự."
"Thư ký Lý đã điện cho tôi rồi..........Chỉ vì chuyện này thôi sao ?"
Cung Thanh Hạ nhìn chén trà trong tay, "Cô hiểu bao nhiêu về Sở Ấu Cơ ?"
"Tôi cũng không hiểu rõ nàng, chỉ gọi điện mấy lần, dừng ở trên mức độ hàn huyên, cũng không tính là giao lưu qua."
Cung Thanh Hạ bất ngờ, "Chưa từng gặp mặt ?"
    Diêu Nhữ Ninh lắc đầu, "Chưa, nghe nói nàng lớn lên rất giống mẹ nàng, tôi cũng không muốn thấy mặt nàng."
    ". . . . . . Như vậy."
    Diêu Nhữ Ninh cười khổ, "Nếu như Thần Vệ còn sống, hôn lễ của chúng tôi đúng hạn cử hành, tôi hiện tại đã là mẹ kế của Ấu Cơ, nhưng xem ra, là công dã tràng rồi......."
Cung Thanh Hạ khẽ nói, "Chuyện đã qua để nó qua đi, cô mới 28 tuổi.........."
"Nhưng là, " Diêu Nhữ Ninh có chút cay đắng nói, "Con gái đẹp nhất ở tuổi 18."
"Nhưng con đường học vấn của cô đã hơn người."
Diêu Nhữ Ninh nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ một chút, "Cô cũng đâu khác gì ? Hơn nữa còn trẻ hơn tôi 4 tuổi, mới 24 tuổi ---- thiệt là, có thật là tiến sĩ  tốt nghiệp Cambridge hay không ?"
"Học ở nước ngoài như thế là bình thường, không giống như trong nước bị chế độ giáo dục hạn chế độ  tuổi."
    Diêu Nhữ Ninh cười, "Nói là nói như vậy, nhưng đầu óc không đủ thông minh cùng nghị lực thì không thể làm được." Chuyển đề tài, "Có điều, có một thứ cô không sánh được với tôi, tôi đã biết thế nào là yêu một người, còn cô thì không."
Cung Thanh Hạ cũng không phủ nhận, ".............Tôi từ nhỏ thiếu hụt phương diện này." Cũng không muốn tiếp tục đề tài này, liền nói, "Dạy học có bận hay không ?"
"Một tuần chỉ có 3 tiết, rất dễ dàng, chủ yếu là nghiên cứu, có thể làm việc ở nhà, cũng thuận tiện để quản lý tiệm này."
"Giống như tu thành đắc đạo."
"Cảm tạ."
"Đàn ông đều chỉ dùng vật chất để tán tỉnh phụ nữ ! Cô gọi hắn đến cửa hàng trang sức, bảo hắn đưa mẫu cho cô chọn tùy ý, bằng không sẽ không cho hắn lên giường, có nghe hay không ?"
Lúc Cung Thanh Hạ cùng Diêu Nhữ Ninh rơi vào trầm mặc, giọng nói giáo huấn của Cổ Lệ Tiệp bống chốc vang lên, nàng đang nói chuyện điện thoại với bạn.
"Cái gì? !  Hắn nói cô chảnh chọe ? Suốt ngày chỉ trang sức ? Tự cho mình là siêu phàm ? Gay gắt vô lễ ? Còn không biết mình là ai ? Hắn thật sự nói như vậy ?" Cổ Lệ Tiệp kích động đập bàn, "Nghe tôi nói này, bỏ hắn đi, đi tìm người khác cho lành !.........."
Diêu Nhữ Ninh cười cười, trao đổi ánh mắt với Cung Thanh Hạ, lắc đầu nói, "Thật không biết Sở bá phụ nghĩ thế nào."
Cung Thanh Hạ nói, "Cô ấy muốn tìm Sở Ấu Cơ bằng mọi giá, hi vọng có được một chút tài sản."
"Kỳ thực," Diêu Nhữ Ninh uống một hớp Hồng Trà, "Tôi cũng hi vọng có thể suy nghĩ tích cực như cô ấy, cùng Sở Ấu Cơ gặp mặt."
"Là sao ?"
"Sau khi Sở bá phụ qua đời, các quyết định quan trọng trong công ty đều là cô hỏi ý kiến cố vấn của tôi, sau đó ra quyết định, cuối cùng đưa tới chỗ của Sở Ấu Cơ để duyệt chữ kí, nàng xưa nay không đưa ra dị nghị. Xem ra toàn bộ quá trình quản lý đều hài lòng, nhưng lâu dần, hậu họa không ít ------- Sở Ấu Cơ đến cuối cùng vẫn không trưởng thành, cuộc sống của nàng có thể sẽ trở lên lệch lạc, sa đọa thành kẻ nghiện, thích tụ tập ở các Bar sàn, đêm khuya đua xe, scandal quấn người, quan hệ nam nữ hỗn loạn, vân vân.....Rất dễ hủy đi bản thân nàng cùng tương lai của Hi Sở."
Cung Thanh Hạ trầm tư chốc lát, hàng lông mi dài cũng không che giấu được ánh mắt lạnh lùng, "Tôi không nghĩ mình có nghĩa vụ trên phương diện này."
Diêu Nhữ Ninh thở dài, "Thân phận của tôi rất khó xử, không tiện góp ý với nàng, chỉ sợ là gọi điện thuyết giáo nàng còn tệ hơn, Lâm phu nhân tuy rằng là người có tri thức, nhưng tuổi tác đã cao, cưng chiều cháu gái duy nhất là điều khó tránh khỏi, Sở gia lại không còn người khác trên đời, cô nghĩ, trừ cô ra, ai có thể góp ý với nàng ? Cung gia cùng Sở gia là thế giao*, bàn về vai vế, nàng còn phải gọi cô một tiếng 'Tỷ tỷ' đấy."
(Thế giao* 2 họ có quan hệ với nhau)
Cung Thanh Hạ cũng không nhượng bộ, "Tôi còn phải quản nhiều việc lắm."
Diêu Nhữ Ninh gật đầu, "Cũng vậy. . . . . ."
"Có điều," Cung Thanh Hạ nhấc lông mày, "Có rất nhiều lần, tôi muốn tóm đứa bé kia, đánh cho một trận."