Chủ Tịch Đang Viết Chữ

Chương 79: Chờ Cô






Sau khi Diêu Nhữ Ninh rời Vân Đỉnh, lái xe đi tới Lâm gia, Lâm phu nhân đi xã giao vẫn chưa về, sau khi a Xuân mở cửa, hơi sững sờ một chút, "Lâm giáo sư và tiểu chủ tịch đều không ở nhà."
"Ơ," Diêu Nhữ Ninh gật gù, sau đó  cười  lúng túng, "Vậy thật không khéo." Lúc a Xuân cười theo, nàng chợt thu nụ cười lại, "Cô xem, tôi cũng đã đến rồi ----------- vậy vào thăm Dịch Huyên tỷ một chút."
"A, được được được, mau vào ngồi." Lúc Diêu Nhữ Ninh ở Lâm gia đón tết chăm sóc Lâm Dịch Huyên rất tỉ mỉ chu đáo, a Xuân đều đã nhìn thấy, liền để Diêu Nhữ Ninh vào nhà, chỉ lên trên lầu, "Dịch Huyên đang ở nhà kính trồng hoa."
"Vậy tôi  lên thăm một chút." Diêu Nhữ Ninh đi lên 2 bước cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân của a Xuân theo sau, xoay người, đẩy kính mắt lên, mỉm cười, "Cô có việc gì thì cứ làm đi."
"A ....... Được, vậy tôi xuống bếp sắc thuốc, không lên cùng cô nữa."
Diêu Nhữ Ninh nhìn theo bóng a Xuân vào bếp, quay lưng tiếp tục đi lên lầu, đi tới lầu 2 lại quay lại nhìn, bảo đảm rằng a Xuân không đi theo mình, lúc này mới yên tâm vào nhà kính trồng hoa, lặng nhìn người ngồi trên xe lăn một chút, khóa trái cửa phòng lại, đi tới trước mặt Lâm Dịch Huyên, quỳ xuống, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Lâm Dịch Huyên, đem mặt mình dựa vào lòng bàn tay Lâm Dịch Huyên, một lúc lâu, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, "Dịch Huyên tỷ ......." Nghẹn ngào khôn kể, ngừng chốc lát, "Minh Trúc Ngữ đến rồi, nếu nàng dám động đến Ấu Ấu, em nhất định ngọc nát đá tan với nàng ........"
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Diêu Nhữ Ninh, giọng nói ôn nhu vang lên, "Thật khờ ......."
Cũng trong lúc đó, Vân Đỉnh Hi Sở.
Vốn Chu Tiểu Kiều định ngủ lại tầng chóp của biệt thự, để nhìn ngắm cảnh đêm của thành thị từ trên cao sẽ như thế nào, nhưng cân nhắc đến việc ngày mai phải đến thành phố J tham gia nghi thức khởi động máy quay 《 Xuân Thu nơi đây》 , đành trở về nhà chuẩn bị hành lý, trước khi đi không quên vỗ bàn rống Cung Thanh Hạ, "Tại sao số của cô lại tốt như vậy." Làm cho Cung Thanh Hạ lạnh mặt nhìn nàng, nàng đứng lên, giả vờ như không nhìn thấy, phủi mông bước đi.
"Ạch, cái kia, tôi tiễn cô !" Cổ Lệ Tiệp đuổi theo Chu Tiểu Kiều.
Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người rời đi, mím môi thật chặt.
Sở Ấu Cơ giải thích thay Chu Tiểu Kiều, "Chu lão sư là kiểu người như vậy, tỷ tỷ chớ tính toán với nàng."
"Tôi tự hiểu nàng là kiểu người thế nào." Cung Thanh Hạ lạnh lùng thốt, sau đó nhìn Sở Ấu Cơ, "Gọi điện thoại về nhà đi."
"Ơ, a, ừm ?" Sở Ấu Cơ nghiêng đầu không hiểu.
"Nói với bà ngoại em hôm nay ngủ lại đây, không về nhà."
"Ơ, a ?" Sở Ấu Cơ nhíu mày, chu miệng nhỏ, nghiêng đầu chấm hỏi -------- Chủ nhật nào Sở Ấu Cơ nàng cũng ngủ lại Vân Đỉnh đã trở thành thói quen, bà ngoại vốn đã biết a.
"......... Bảo em gọi thì gọi đi." Vẻ mặt đừng đáng yêu như vậy được không ? ......
Không dám làm trái ý tỷ tỷ đại nhân, bé ngoan Sở Ấu Cơ làm theo, nhận điện thoại chính là a Xuân, "....... Bà ngoại không ở nhà ? Ơ, vậy a di nói một tiếng cho bà ngoại của cháu, ân, a ? Diêu tỷ tỷ ở nhà mình sao ? Ơ ơ, được, tạm biệt."
Cung Thanh Hạ đăm chiêu, "Quả nhiên Diêu Nhữ Ninh đến thăm mẹ em rồi ............"
Sở Ấu Cơ để điện thoại di động xuống, miệng lầm bầm, "Hóa ra Diêu tỷ tỷ rời Vân Đỉnh đến nhà em."
Dường như hiểu ra điều gì đó, lại giống như mây mù dầy đặc, nhìn không rõ, ánh mắt nhìn về phía Cung Thanh Hạ cầu viện, Cung Thanh Hạ hạ thấp lông mày, lật xem tài liệu trong tay, không nói gì nữa, mãi tới lúc tỷ tỷ đại nhân xem tài liệu xong, đang muốn mở miệng ra hỏi, Cung Thanh Hạ lại liên tục nhận điện thoại, Sở Ấu Cơ chỉ đành yên lặng mở sách vở ra làm bài tập, tạm thời đem chuyện này đặt trong lòng.
Buổi tối, Sở Ấu Cơ tính kế, đi tắm rửa sạch sẽ từ rất sớm, leo lên giường, không ngờ chờ nửa giờ vẫn không thấy Cung Thanh Hạ xuất hiện, xẹp miệng nhỏ bò dậy, đắp chăn đọc sách -------- từ sau lần gần gũi kia, Cung Thanh Hạ vẫn nhiệt tình trong chuyện vận động giữa hai người, Sở Ấu Cơ đã trầm luân rất sâu, có điều ...... Đêm nay có vẻ không được rồi.
Mãi đến tận 11 giờ, Cung Thanh Hạ mới đẩy cửa phòng ngủ đi vào, nhìn thấy tiểu nữ sinh vẫn đang bật đèn đọc sách.
"Còn chưa ngủ ?"
"Đang chờ tỷ."' Sở Ấu Cơ dùng ánh mắt oán phụ trong khuê phòng trách móc.
Cung Thanh Hạ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Sở Ấu Cơ, đưa tay vuốt ve mái tóc của tiểu nữ sinh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tiểu nữ sinh, "Bảo bối đi ngủ sớm một chút, hôm nay tỷ tỷ không có tâm tình."
Khuôn mặt của Sở Ấu Cơ lập tức đỏ bừng như quả táo.
Cung Thanh Hạ thì lại đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, khoác một mái tóc ướt nhẹp trở lại, khuôn mặt của tiểu nữ sinh vẫn đang đỏ bừng, hơn nữa chưa ngủ, vẫn ngồi im nơi đó.
Cung Thanh Hạ đi tới, làm bộ muốn xem tiểu nữ sinh đang đọc sách gì, "Đọc sách gì mà nhập thần đến vậy ?"
Sở Ấu Cơ đẩy người yêu ra, không nhìn Cung Thanh Hạ, vẫn chăm chú xem sách.
Cung Thanh Hạ không có tâm tình tiếp tục trò vui này, vén chăn nằm xuống.
"Đùng !"
Sở Ấu Cơ khép sách lại, nhanh nhẹn tắt đèn đầu giường, tiến vào chăn, cuộn tròn trong lồng ngực Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng ôm tiểu nữ sinh, "Sao không đọc nữa ? Hả ?"
Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, "Tỷ tỷ xấu." Biết rõ người ta đang kiên trì chờ tỷ.
Cung Thanh Hạ cười ra tiếng, "Bảo bối ....." Vừa mới nói được hai chữ, chuông điện thoại lại vang lên, đưa tay cầm lấy điện thoại, vừa nhìn vào màn hình, do dự một chút, ấn nút nhận cuộc gọi, "Alo ?"
".............." Bên kia vẫn trầm mặc, một lát sau mới vang lên giọng nói của nữ nhân, "Xin lỗi, đã trễ như vậy còn quấy rầy cô."
Cung Thanh Hạ ngồi dậy, nheo mắt phượng, khẽ hé môi đỏ phun ra 3 chữ, "Minh Trúc Ngữ ?" Giọng nói này, tuy rằng chỉ nghe một lần ở Hà Lan, nhưng đã khắc sâu vào trí nhớ.
Sở Ấu Cơ nghe được, trở mình ngồi dậy, kéo cánh tay Cung Thanh Hạ.
"Tôi mới tới hôm nay ------------ câu nói này nhất định dư thừa, tôi nghĩ cô đã sớm biết." Minh Trúc Ngữ cười cợt, "Lần trước tới, cũng đã là chuyện 10 năm trước ......" Đang nói chợt dừng lại, thở dài một hơi, một lát sau nói tiếp, "Màn đêm thăm thẳm, chuyện trước kia lại xông lên đầu, không cách nào ngủ ......."
"Kỳ thực, cô đang muốn nói gì với tôi ?" Cung Thanh Hạ ngắt lời Minh Trúc Ngữ, "Không đề phòng thì nói thẳng đi."
"Quả nhiên, nửa đêm tìm người tán gẫu nhất định không được hoan nghênh," Minh Trúc Ngữ lắc đầu, đổi thành ngữ khí già dặn ngày thường, "Tối mai tôi tổ chức tiệc đón gió tẩy trần tại khách sạn tôi đang ở, hi vọng cô cùng Sở Ấu Cơ có thể đến dự."
"Tôi nghĩ tôi có quyền từ chối."
"Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là phái người tới cửa mời cô."
"Cô cho rằng nơi này là nơi nào ?"
"Tổng bộ của Hi Sở, toàn bộ sản nghiệp của Hi Sở, nhà của cô cùng Sở Ấu Cơ, ha ha, như vậy có đủ nặng nhẹ hay không ?" Minh Trúc Ngữ nói tới chỗ này chuyển đề tài, "Tôi chôn cất tình yêu ghi lòng tạc dạ của mình ở nơi đây, đây mới là quan trọng nhất." Dừng một chút, "Ngày mai nhất định phải tới, đừng để cho tôi thất thố." Nói xong không chờ Cung Thanh Hạ trả lời, cúp điện thoại.
"Em có một loại trực giác," Sở Ấu Cơ ngồi bên cạnh Cung Thanh Hạ, nghe rõ rõ ràng ràng từng lời Minh Trúc Ngữ nói, "Minh Trúc Ngữ cùng mẹ em có quan hệ tình cảm."
Cung Thanh Hạ đặt điện thoại về chỗ cũ, chưa đưa lời bình.
"Mặc dù là Hồng Môn Yến, nhưng nàng đã mời chúng ta như vậy," Sở Ấu Cơ nhìn thẳng vào mắt Cung Thanh Hạ, "Chúng ta không thể không đến, thứ nhất là để biết được nàng muốn làm gì, thứ hai là cũng nên hiểu rõ ân oán song phương, nhất định phải gặp mặt nói rõ ràng."
"Bảo bối tự tin như vậy." Cung Thanh Hạ đón nhận ánh mắt của Sở Ấu Cơ, ôn nhu mỉm cười, tay phải xoa lên mặt Sở Ấu Cơ, lướt qua lỗ tai, vuốt ve mái tóc của tiểu nữ sinh, tay trái nhẹ nhàng nâng cằm Sở Ấu Cơ, liếc mắt nhìn, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Sở Ấu Cơ, "Nhưng tôi vẫn không yên tâm ......"
Lúc môi Cung Thanh Hạ chạm môi Sở Ấu Cơ, liền có cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, như bị điện giật, choáng váng đến quên nhắm mắt, quên thở, cũng quên nghênh hợp, chỉ ngơ ngác nhìn ngắm giai nhân trước mặt ----------- rõ ràng nói không có tâm tình, hiện tại là như thế nào ?
"Ngủ ngon, ngủ đi." Môi Cung Thanh Hạ rời môi tiểu nữ sinh, nằm xuống, nhắm mắt lại.
............. Nụ hôn vừa nãy là để chúc ngủ ngon sao ? Người ta không chịu.
Sở Ấu Cơ nằm sát vào người Cung Thanh Hạ, hai  tay ôm lấy Cung Thanh Hạ, còn đem chân đặt lên người Cung Thanh Hạ, chu miệng nhỏ, ngực chập trùng bất định, chờ tỷ tỷ phản ứng.
Cung Thanh Hạ mỉm cười, nhưng vẫn không mở mắt, chỉ ôn nhu nói, "Bảo bối ngoan, hôm nay tỷ tỷ thật sự không có tâm tình."
Khí thế của Sở Ấu Cơ lập tức sụp xuống, xị mặt, không cam tâm tình nguyện thu chân tay về, nằm ngửa người, nhắm hai mắt lại, lại bị Cung Thanh Hạ trở mình ôm oán giận, "Để bảo bối ngủ, không để bảo bối rời tôi đi." Lúc thân thể Sở Ấu Cơ rời khỏi thân thể nàng, mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, trong lòng nàng lập tức dâng lên chua xót thất lạc.
Ha ha.
Sở Ấu Cơ mím môi cười tít mắt.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Cung Thanh Hạ rời giường, liền gọi điện thoại cho Diêu Nhữ Ninh, đem chuyện hôm qua nói chuyện với Minh Trúc Ngữ nói lại một lượt, sau đó trưng cầu ý kiến, Diêu Nhữ Ninh trả lời thoải mái, "Đi, tại sao lại không đi ? Không chỉ cô cùng Sở Ấu Cơ muốn đi, tôi cũng sẽ đi." Nghe ra được hôm nay tâm tình Diêu Nhữ Ninh rất tốt.
"Tốt lắm," Cung Thanh Hạ gật gù, "Tôi bố trí một chút."
Kết quả chỉ nghe Diêu Nhữ Ninh nói, "Tôi đã sắp xếp xong xuôi, có điều để đảm bảo an toàn tổng thể, cô nên thương nghị một chút với Cổ Lệ Tiệp, làm sao để không còn sơ hở là tốt nhất."
Sau khi gọi điện xong, Cung Thanh Hạ hơi nhíu mày lại.
Làm sao có cảm giác Diêu Nhữ Ninh như biến thành người khác ? ...... Là cảm giác sai sao ?
Bảy giờ tối, Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ đi tới khách sạn Minh Trúc Ngữ đang ở, vừa mới xuống xe đã có người tiến ra nghênh tiếp, dẫn hai người đi đến phòng ăn tầng 5, trong phòng xa hoa rộng lớn chỉ xếp một bàn tiệc, trên bàn tiệc chỉ có một người đang ngồi ---------- đương nhiên là Minh Trúc Ngữ, nàng bao toàn bộ phòng ăn.
Nhìn thấy hai người đến gần, Minh Trúc Ngữ cười cợt, "Rất tốt, rất nể tình." Đứng lên kéo ghế cho Sở Ấu Cơ, chờ tiểu nữ sinh ngồi xuống, Minh Trúc Ngữ trở về vị trí của mình, ngồi xuống, Cung Thanh Hạ cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Sở Ấu Cơ.
Ba người vừa ngồi vững, Diêu Nhữ Ninh đi tới, "Ở đây trống trải như vậy, ăn cơm chẳng ngon chút nào, chuyển chỗ đi, lên tầng 6, có bạn cũ đang chờ cô nơi đó." Là nói với Minh Trúc Ngữ.
Tác giả có lời muốn nói: Ừ, phần lớn bạn đọc đã đoán đúng câu hỏi chương trước rồi *d(-_^), không sai, đáp án là ------ Lâm Dịch Huyên --- mẹ của Sở Ấu Cơ (*∩_∩*)