Chúa Ban Phước

Chương 3




“Vọng tưởng, mi cho rằng mi là BOSS sao? Lại còn mong Tả đại ca sau khi chuyển thế còn nhớ rõ?” Buổi sáng, vừa gặp hùng nam Tiểu Bảo, tên đàn ông gầy gầy kia liền lên tiếng mỉa mai.

“Vương Ân! Mi đắc ý cái gì? Chẳng phải Tả đại ca cũng không nhớ mi là đứa nào sao?” Tiểu Bảo phẫn nộ nói, tiếp theo lại quay đầu nhìn chòng chọc Giản Mặc, nhỏ giọng nói thầm “Tả đại ca đâu dễ dàng bị người khác hù dọa! Năm đó hắn chỉ vì chuyện của boss mới phát điên. Hiện tại sao….”

Tả Lam nhăn mi, thấy ánh mắt Tiểu Bảo chăm chăm nhìn bờ vai trần của mình không có ý định dời đi, nhưng là vừa mới được Giản Mặc tận tình “yêu thương”, nam sinh cấp 3 đành chấp nhận tặng kẻ vừa mới vào một cái trừng mắt.

“Tôi nghĩ đợi thêm thời gian nữa, Tả đại ca lớn thêm vài tuổi sẽ hoàn toàn khôi phục trí nhớ, Boss ngươi không cần ép người quá đáng vậy chớ!”

Mặc dù những lời này nghe có chút không được tự nhiên, nhưng đồng thời cũng chứng minh Tiểu Bảo rất tinh mắt và cũng khẳng định hắn là kẻ có thực lực, cho nên Tả Lam lập tức nổi lên hảo cảm với Tiểu Bảo, sắc mặt cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

“Tuyệt đối khôngcó khả năng! Bởi vì Tiểụ Lam đã là người của anh ‘mày, đã đáp ứng để anh mày “này nọ”, toàn bộ của ta vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình cậu!” Giản Mặc nói một lời hai nghĩa, ôm chầm lấy Tả Lam đang muốn lớn tiếng phản bác, không để ý tới ai, mãnh liệt hôn xuống.

“Oa, oa, oa, oa…” khắp nơi vang lên tiếng kinh hô cùng âm thanh ủng hộ, làm cho Tả Lam dở khóc dở cười, cũng đâu phải là đang xem phim cấp ba, cái đám này tụm năm tụm ba ở đây hưng phấn cái gì vậy trời? Chẳng lẽ ở tổ chức hắc đạo này, từ thủ lĩnh đến đàn em, đều là mấy ông chú biến thái yêu thích nam sinh cao trung?

“Boss đúng là không biết tiết chế, tinh lực thực dư thừa a.”

“Đó là đương nhiên, đợi Tả đại ca suốt mười sáu năm trời còn gì!”

“Cũng đúng thôi, hiện tại không chớp thời cơ tận tình âu yếm, còn chờ khi nào a?”

“Mỗi ngày đều nhìn thấy Boss như vậy thì tốt rồi, con sâu cái kiến như chúng tôi cũng được sống an ổn a!”

Tả Lam còn đang hít thở chưa thông, bên tai liền nghe được mấy lời cảm thán hỗn loạn kia, nội tâm vừa tức vừa hận, đám người này đúng là những kẻ điên, thế nào mà toàn bộ từ trên xuống dưới lại nhất trí cho rằng cậu là người trong mộng của quỷ nam nhân kia?

Được rồi! Được rồi!! Dùng tình huống hiện tại xem xét, khả năng cậu là người yêu trước đây của nam nhân này chuyển thế là rất lớn, nhưng cái này đâu đồng nghĩa rằng cậu của kiếp trước và kiếp này sẽ có những lựa chọn giống nhau?

Mà khoan…

Cái vị đại ca họ Giản này lại đang sờ loạn cái gì trên người cậu nữa đây? Cái tay kia…. Hừ, đáng chết! Càng ngày càng quá phận! Trong phòng còn nhiều người như vậy, muốn động d*c thì cũng phải nhìn tình huống xung quanh đã chứ!

Tả Lam hoảng hốt bắt lấy tay hắn đang làm càn trên thân thể trống trơn của mình, phát hiện cái tay đang vuốt ve hắn có độ nóng không bình thường, cậu đột nhiên lấy lại tinh thần, chu ý tới cái chén hồi nãy còn đang cầm trong tay đột nhiên biến mất.

Quay đầu, Tả Lam chỉ thấy một cái chén rỗng tuếch trên tủ đầu giường, mà Giản Mặc cũng ngoảnh mặt lại mục quang sáng quắc nhìn cậu, còn ý vị thâm trường đưa đầu lưỡi l**m l**m môi, tựa như muốn “ăn” lần nữa, chỉ là đang suy tính nên làm như thế nào.

“Ông, ông uống trà sữa của tôi?” Tả Lam biết rõ vẫn ngoan cố muốn hỏi, giọng đã có chút run run, một loại bất an chưa bao giờ trải nghiệm hiện giờ rõ rành rành đang lan ra khắp cơ thể cậu.

“Anh thấy em chỉ lo cùng Tiểu Bảo bọn họ nói chuyện, bộ dáng cầm li trà sữa thực vất vả, cho nên liền uống giùm luôn rồi. Nếu như em muốn uống, anh sẽ làm cho một ly khác. Nhưng mà……”

Giản Mặc cười to cầm lấy cằm Tả Lam cắn cắn.

“…hiện tại, anh đột nhiên nhớ ra… chúng ta vẫn là nên làm tiếp lần nữa!”

Tả Lam ngây ra như phỗng, trong nháy mắt hóa đá.

Đầu ong ong, thiếu niên cấp ba chán nản nhận cái gọi là ơn huệ Vua ban, rầu lòng nhìn một đoàn người thức thời lập tức rời khỏi phòng.

“Đừng a, chỗ này còn có một đại thúc biến thái không biết ăn nhầm phải xuân dược hay là thuốc tráng dương a? Không cần để tôi lại một mình…” tiếng kêu rên của Tả Lam bị Giản Mặc chặn lại.

Tả Lam tuyệt vọng phát hiện, đàn em của Giản Mặc không có nghe thấy lời của cậu, còn Giản Mặc thì vẫn trong trạng thái cực kì phấn khích, hai mắt cũng đã đỏ như mắt thỏ, căn bản không có quan tâm cậu đang nói cái gì. Đối mặt với tình huống này, Tả Lam cảm tưởng như vừa tự cầm đá đập vào chân mình.

Động tác của Giản Mặc càng ngày càng lỗ mãng, hắn một phen giật chăn mền trên người Tả Lam ta, đem thiếu niên đang âm thầm tự trách một phen áp trên giường, l**m từ đầu đến chân, rồi lại long tinh hồ mãnh hôn từ chân lên đến eo, không bỏ sót một milimét nào.

“Chờ… chờ chút!! Ông, ông không phải đã nói, sẽ dịu dàng sao?” Tả Lam phát hiện hắn rõ ràng bởi vì động tác của Giản Mặc mà dậy lên phản ứng xấu hổ, vô cùng sợ hãi, vội vàng vặn vẹo thân hình sắp chết giãy dụa, “Ông là BOSS của những người kia, hẳn là một đại nhân vật a? Nói chuyện, có thể nói chuyện không?”

“Thực xin lỗi, anh thật sự nhịn không được, ai bảo Tiểu Lam đáng yêu như vậy?”

“Không, không… Đừng tới nữa ….” Tả Lam gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, liên thanh kêu.

“Anh cũng không biết tại sao đột nhiên lại muốn? Có lẽ là chúng ta xa cách quá lâu, èm càng để cho anh yêu thưong, anh càng không thể ngừng được a! Tiểu Lam, ngoan ngoãn cho anh thêm lần một lần nữa, sau này anh nhất định sẽ thương em gấp bội.”

Giản Mặc sốt ruột nói, thả Tả Lam đang liều chết khóc không ra nước mắt, đặt xuống bên người.

Thượng đế a! Cậu chọc phải ai đây? Hiếm khi mới có được tâm tư muốn hại người đã bị trừng phạt tàn khốc như vậy! Giản Mặc hiện tại chính là một cầm thú a, ở lại bên người này nhất định sẽ chết a?

Tả Lam nghĩ tới đây, dùng cả tay và chân bò loạn trên giường trốn, nhưng lập tức bị nam tử nhiệt huyết sôi trào bắt lấy chân kéo trở về.

Thượng đế a, ngài thật sự xác định sẽ phù hộ cho một người chưa bao giờ đi qua giáo đường, nhưng trong nội tâm vẫn thành kính hướng tới ngài cầu nguyện sao?

Tả Lam nhận mệnh phát ra từng tiếng kêu rên, trên người lại cảm thấy khí tức nóng rực của Giản Mặc, cuối cùng bởi vì khó có thể nhận thêm đau đớn kịch liệt một lần nữa, vô cùng mất hình tượng té xỉu.

Cuối cùng đợi cho hết thảy chân chân chính chính trở lại bình tĩnh, Tả Lam đã mỏi mệt được không mở nổi mắt. Trong ý thức mơ hồ, cậu dường như cảm thấy có người đưa mình vào bồn nước nóng, nhưng vô pháp cảm nhận được những chuyện xảy ra sau đó, rất nhanh lâm vào mê man.

Không biết ngủ bao lâu, Tả Lam giật mình tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang nằm trên giường. Bất giác nhẹ nhàng thở dài một hơi, may là tên cưỡng gian thiếu niên kia không ôm cậu ngủ, bằng không thật sự hỏng bét hết! Tả Lam định ngồi xuống, lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, đành ngoan ngoãn mà làm tổ trong chăn, ngẩn người.

Tại sao sau khi cậu bị nam nhân mắc bệnh tâm thần bắt về ooxx, lại choáng váng sinh ra ý niệm “đồng chí” biến thái trong đầu (nguyên gốc đồng tính biến thái nhưng ta thích để là “đồng chí”)? Có lẽ lần này nhận được giáo huấn đau đớn thê thảm sẽ nghiêm khắc kiếm điểm bản thân, không cần phải cùng t**h d*c biến thái cuồng thông đồng làm bậy a!

Tả Lam đang ủ rũ nghĩ, lúc này cửa phòng lại bị vặn mở, cậu đề phòng trừng lớn mắt nhìn ra.

“Tiểu Lam, dậy ăn một chút, rồi chúng ta sẽ đi đến một nơi!” thanh âm vui sướng của Giản Mặc truyền đến.

“Tôi, tôi sẽ không cùng ông đi tới giáo đường!” đoán rằng Giản Mặc nhất định sẽ ép buộc người yêu chuyển thế đi kết hôn,Tả Lam lập tức kêu lên.

“Hả? Tiểu Lam nghĩ sâu xa như vậy sao? Em yên tâm, trước khi em tốt nghiệp cao trung, anh sẽ không mang em tới giáo đường, nhưng nhẫn đính hôn thì vẫn có thể mua a.” Giản Mặc sững sờ rồi cười, đồng thời đem Tả Lam kéo ra.

Tả Lam cúi đầu trông thấy trên người đã thay quần áo, phía dưới cũng mặc underwear mới tinh, biết chắc là Giản Mặc giúp mình. Thừa biết Giản Mặc đã chiếm được không ít tiện nghi, Tả Lam dùng gương mặt hung dữ liếc Giản Mặc.

“Thực xin lỗi, Tiểu Lam, vừa mới rồi là anh quá kích động. Anh thề, sau này sẽ không làm như vậy nữa.” Giản Mặc cười tủm tỉm nói, trên mặt in rõ hai chữ “gian trá”.

“Thứ ông mang đến, tôi không muốn ăn!” Tả Lam không đếm xỉa đến đồ ăn Giản Mặc để ở một bên, oán hận mở miệng.

“Thật sự không ăn? Đây là chocolate nóng vừa nấu xong, mang từ Bỉ về a.” Giản Mặc nói.

Tả Lam câm nín, ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía khay thức ăn trên bàn.

“Còn có bánh kem vừa ra lò!” Giản Mặc đem thức ăn tới trước mặt Tả Lam, nhịn cười nhìn học sinh cao trung một khắc trước còn đối với hắn phồng mang trợn má, hiện tại lại chỉ chú ý tới điểm tâm mĩ vị trước mặt.

“Em thích đồ ngọt, không hề thay đổi, giống hệt trước kia. Còn dám nói không phải Tiểu Lam của anh?” Giản Mặc tự đáy lòng mở miệng.

“Thúi lắm, đời này không thiếu người thích chocolate!” Tả Lam phản bác.

“Anh khắc cốt ghi tâm, thân hình trước kia của em so với hiện tại khôi ngô nhiều hơn, mỗi lần đi ăn đồ ngọt đều rất thu hút, tất cả mọi người vô cùng tò mò nhìn một vị đại soái ca như vậy lại thích bánh kem, cho tới bây giờ em còn muốn phản biện.” Giản Mặc hoài niệm vô hạn nhìn Tả Lam, “vẫn là tiều Lam của hiện tại đáng yêu hơn nhiều, mặc kệ làm gì, đều hợp lý.”

“Tôi muốn về nhà!” Tả Lam chẳng muốn cùng Giản Mặc – kẻ đã tra tấn cậu hai lần – dài dòng, không nhìn tới Giản Mặc, trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Được rồi, những vật này đợi lát nữa trở về ăn. Hiện tại anh đưa em về nhà.” Giản Mặc bởi vì sự kiên trì của Tả Lam mà nhượng bộ.

“Không, không cần, mình tôi trở về…” Tả Lam cả kinh, vừa muốn chối từ, lập tức cảm thấy thân thể lay động, bị Giản Mặc bế lên, mặc thêm quần dài.

Người giúp việc theo đi phía sau Giản Mặc đem chế phục của Tả Lam nhẹ nhàng khoác lên cho cậu. Sau đó, mở cửa chính, chủ nhân căn hộ nhanh chóng ôm Tả Lam ra xe đã đợi sẵn bên ngoài. “Ông tới nhà tôi làm gì?” ô tô chuyển bánh, Tả Lam không nhanh không chậm hỏi Giản Mặc.

Anh đã cho người mời cha mẹ em về nhà, bởi vì có chuyện vô cùng quan trọng muốn thương lượng với họ.” Giản Mặc thuận miệng nói.

Nội tâm Tả Lam lập tức run lên một cỗ dự cảm vô cùng bất an, nhưng mà không để cậu có thời gian lo lắng, xe đã dừng lại trước căn nhà quen thuộc có rèm che, cậu lại bị Giản Mặc ôm vào nhà. Trong phòng, bốn phía còn có vô số nam tử thần sắc nghiêm túc vận tây trang màu đen đang đợi sẵn.

Nhìn mấy gia khỏa này ra vào tự do trong nhà mình, Tả Lam vừa tức vừa vội, trong lòng biết lúc này đã chọc phải một cái phiền phức vĩ đại rồi.

TIểu Lam?” đôi vợ chồng trung niên ngồi ngay ngắn trên sô pha nhìn Tả Lam bị bế vào, mất tự chủ kinh hô đứng dậy, nhưng lập tức nhớ tới một loạt hắc y nhân phía sau, cười gượng vài tiếng trở lại chỗ ngồi.

“Là Tả Ích tiên sinh cùng Trần Tĩnh Phương phu nhân a?” Giản Mặc ngồi đối diện với vợ chồng Tả Ích, đem Tả Lam đặt ở trong lòng.

“Đúng… đúng, không biết ngài là?” nhìn mụ mụ bình thường uy phong lẫm lẫm giờ phút này lại bày lộ ra bộ dạng cẩn cẩn dực dực, Tả Lam nhịn không được liếc mắt một cái xem thường.

“Đây là ông chủ tập đoàn Thiên Địa của chúng tôi – Giản tiên sinh?” Tiểu Bảo đứng phía sau Giản Mặc thay Boss giới thiệu.

Nghe được câu này, song thân của Tả Lam sắc mặt càng trắng không còn chút máu. Người dân ai không biết đời chủ trước tập đoàn Thiên Địa là tổ chức xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy a?

Tuy nhiên hiện tại tập đoàn Thiên Địa đang từng bước chuyển hướng kinh doanh họp pháp, nhưng ai chẳng biết bọn họ thực chất vẫn đang bí mật làm cái gì đó, cho nên giờ này khắc này vợ chồng Tả Ích rất khó hiểu, đối phương sao lại đột nhiên tìm tới người dân bình thường như bọn họ.

Ờ đây chỉ có Tả Lam phẫn nộ chu miệng, tập đoàn Thiên Địa cái cóc khô gì? Cái tên xấu hổ như vậy là do Giản Mặc nghĩ ra sao?

Cũng đâu phải tổ chức phản Thanh phục Minh Thiên Địa hội! Nhưng mà, Thiên Địa hội cùng tập đoàn Thiên Địa đều là hai tổ chức thích hành động lén lút, điểm ấy ngược lại vô cùng chính xác.

“Tôi nói ngắn gọn, con trai hai người là người yêu của tôi. Cho nên, sau này tôi sẽ dùng phương thức của mình bảo vệ cậu ấy, cậu ấy sẽ sống chung với tôi, do vậy sau này sẽ không thể thường xuyên về nhà gặp hai người!” Giản Mặc trầm tiếng nói, thần sắc nghiêm túc đáng sợ, hoàn toàn không để cho người khác phản bác.

“Tôi mới không cần sống cùng ông! Cha, mẹ, hai người sững sờ cái gì? Mau từ chối ông chú vô lý này đi! Con là con của hai người đó!” Tả Lam cao giọng nói, liều mạng muốn nhảy từ trên người Giản Mặc xuống, nhưng lại bị người phía sau ôm chặt hơn.

“Tả tiên sinh, Tả phu nhân, hai người nhất định phải đáp ứng yêu cầu này của tôi, nếu không tôi sẽ….” Giản Mặc hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, hắc y nhân phía sau sô pha lập tức nhất loạt đưa tay vào phía trong vạt áo comple.

“Chúng tôi không có ý kiến, Giản tiên sinh muốn ở cùng Tiểu Lam bao lâu cũng được.” Tả Ích cùng Trần Tĩnh Phương cả kinh, vội vàng nâng khuôn mặt tươi cười đầy mồ hôi lạnh nói.

“Vậy là tốt rồi, tôi trước khi đến đây vô cùng lo lắng hai người sẽ phản đối, cho nên tôi còn suy nghĩ nếu như hai người không thuận ý, tôi chỉ nghĩ ra được một biện pháp khiến hai người vui vẻ, là câu lạc bộ xạ kích. Bởi vì, tôi nghe nói Tả tiên sinh cùng phu nhân đều là những người yêu thích bắn súng.” Giản Mặc mỉm cười nói, nam tử phía sau sô pha cũng từ trong ngực áo lấy ra cái gì đó, thì ra là một danh sách đãi ngộ cao cấp của câu lạc bộ xạ kích.

“Cha! Mẹ! Hai người thực sự đồng ý cho con mình ở sống cùng với đàn ông sao? Cũng không đề ý sống chết của con, cứ như vậy đá ra khỏi nhà? Hai người là tư duy không bình thường không… hay là không có lương tâm a?” Tả Lam vô cùng chán nản, lại liếc thấy bộ dạng đã biết trước của Giản Mặc, trong tâm càng nghĩ hận. Vừa rồi là tình hình gì, là uy hiếp a? Khó trách cha mẹ không có cốt khí lập tức bị khuất phục. Ông chú này lại còn cố ý bổ sung một câu giải thích giấu đầu hở đuôi? Tả Lam hung hăng trừng mắt nhìn cha mẹ cùng Giản Mặc, thấy bọn họ ba người cười thành một đoàn, cảm giác nếu chung thì cực kỳ hòa hợp, tâm tình của cậu thoáng cái té xuống vực.

“Như vậy, xin cáo từ. Hai vị cứ yên tâm, tôi sẽ dùng cả đời cùng tính mạng ra để bảo vệ Tiểu Lam, chắc chắn sẽ khiến cậu ấy hạnh phúc khoái hoạt.” Giản Mặc đạt được mục đích, lại vuốt ve Tả Lam đứng lên.

“Sau này Tiểu Lam còn trở về nữa không? Vật dụng cá nhân cùng quần áo…”

“Các anh em của tôi sẽ thay cậu ấy mang đi, không cần lo lắng.” Giản Mặc trầm ổn đáp: “Về thăm nhà đưong nhiên không thành vấn đề, nhưng nhất định phải có tôi về cùng mới được!”

Đối mặt với tình hình như vậy, vợ chồng Tả Ích còn có thể nói gì đây, đành phải bảo trì tiếu dung (khuôn mặt tươi cười) tiễn khách. Trước khi đi dùng khẩu hình nói với Tả Lam cẩn thận một chút, tùy cơ ứng biến, cầu chúa phù hộ cho con.

Mắt thấy lối thoát duy nhất cũng biến mất, Tả Lam rốt cuộc không dậy nổi tinh thần, ủ rũ bị Giản Mặc ôm trở về. Lúc này đây bọn họ không có về căn hộ kia, mà là đi đến một tòa nhà hiện đại, vào bãi đỗ xe riêng, lái xe ấn nút thang máy chuyên dụng, lên tầng cao nhất, xa hoa nhất.

“Nơi này là trụ sở tập đoàn Thiên Địa, chỉ có anh em được tín nhiệm nhất mới có thể vào.” Giản Mặc đem Tả Lam thoạt nhìn đã khôi phục được một ít khí lực nhẹ nhàng đặt ở sô pha trong phòng, vuốt vuốt mái tóc cậu.

“Đừng đụng vào tôi!” Tả Lam như bị kim châm nhảy dựng lên, chạy tới sô pha đối diện.

“Hiện tại cha mẹ của em cũng đồng ý chúng ta kết giao, Tiểu Lam, em sao vẫn còn mất hứng vậy?”

“Rõ ràng là ông giở trò quỷ, nếu không ba mẹ tôi không có khả năng đáp ứng!”

“Anh cái gì cũng không có làm a.” Giản Mặc vô tội nhún nhún vai, “Nhưng vì em, anh đã thực sự làm rất nhiều việc nha!”

“Ông còn muốn làm gì sao?” lông mày Tả Lam nhanh chóng nhăn lại.

“A, rất đơn giản. Anh định thương lượng với trường học của em để em học tại gia. Em yên tâm, anh sẽ mời gia sư tốt nhất cho em, để em hoàn thành tốt giai đoạn cao trung. Em chỉ cần đi thi là xong, anh tin tưởng những giáo viên chuyên nghiệp kia sẽ giúp em có được thành tích thi đại học cao nhất.”

“Rồi sao? Ông không phải muốn nói nếu như đi đại học, ông cũng có thể tiếp tục thu phục nhân viên nhà trường, để cho tôi ở nhà học tập, chỉ khi nào cần đi thi mới xuất hiện?” Tả Lam lạnh lùng trừng mắt Giản Mặc.

“Đúng vậy, chờ em sau này có được học vị, nếu như muốn đi làm liền tới tập đoàn công tác a, nếu như em muốn chơi, anh cũng có thể nuôi em cả đời.” Giản Mặc nhéo nhéo chóp mũi Tả Lam, nhu tình vô hạn nói.

“Này ông chú, não chú bị úng nước à? Ông lấy tư cách gì mà tự tiện an bài nhân sinh của tôi? Tôi còn không có truy cứu ông tội cưỡng gian, ông lại được voi đòi tiên, không cho tôi về nhà đã đành, giờ còn không cho phép tôi đến trường học? Cuộc sống hàng ngày của tôi ông cũng muốn quản? Tôi vừa rồi không có bán cho ông!” Tả Lam gạt tay Giản Mặc ra, nghe xong những lời vừa rồi của gã này, cậu thực sự phát điên.

“Đây là vì bảo vệ em, Tiểu Lam, em không biết em hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm đâu.” Giản Mặc tận tình giải thích, “Nếu đề cho cừu gia trước kia biết rõ sự hiện hữu của em, bọn họ nhất định sẽ….”

“Tôi chưa từng có thừa nhận tôi là người kia của ông, chỉ mình ông nghĩ vậy thôi!” Tả Lam nghe đến đó cũng nhịn không được nữa, lớn tiếng rống giận.

Cho dù tôi thật sự chính là ngươi kia đi chăng nữa, nhưng suốt mười sáu năm qua tôi vẫn sống yên ổn! Là ông tự nhiên tìm tới, không có tôn trọng ý nguyện của tôi liền đối với tôi xằng bậy, bây giờ còn để cho tôi gặp nguy hiểm….Nếu như ông không xuất hiện thì tốt rồi!”

Giản Mặc nghe Tả Lam hổn hển nói, thần sắc có chút ảm đạm, nhưng hắn rất nhanh lấy lại gương mặt tươi cười ôn hòa.

“Tiểu Lam, em bình tĩnh đã, còn vài chuyện em chưa rõ…”

“Đủ rồi, tôi còn cái gì chưa biết sao? Nếu như không phải ông làm chuyện xấu, sao lại có nhiều phiền phức thế? Ông mau đưa tôi về nhà, từ nay về sau không cần phải xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Tôi không muốn gặp lại ông nữa!!”

“Hô.” Giản Mặc đột nhiên tiến đến gắt gao ôm lấy Tả Lam đang nổi giận đùng đùng, chế trụ thiếu niên đang muốn nhảy xuống sô pha.

“Chúng tôi đợi em mười sáu năm, tìm em mười sáu năm, em nghĩ rằng anh và mọi người sẽ để em đi đơn giản như vậy sao, Tiểu Lam?” thanh âm Giản Mặc lành lạnh đột nhiên trở nên cuồng vọng trầm thấp, hắn nhìn chăm chú Tả Lam đang bị ôm chặt không nhúc nhích được, mục quang sáng quắc sắc bén dị thường, cảm giác áp bức không giống bình thường.

“Ông, ông muốn làm gì?” bản năng nguyên thủy nhạy cảm của con người giúp Tả Lam cảm thấy có nguy hiểm, khí thế của cậu lập tức hơi thu liễm, lắp bắp chất vấn Giản Mặc.

Giản Mặc không có trả lời, hắn cúi đầu, dùng sức ở trên môi Tả Lam cắn một cái, thừa dịp cậu đau đến mức vô thức hé miệng thì thô bạo cạy mở hàm răng Tả Lam, quấy đảo đầu lưỡi hấp trụ đôi môi mềm mại, vừa gặm vừa cắn thô bạo.

“Cút…. Cút ngay!” sau hơn nửa ngày, Tả Lam lần nữa chiếm được tự do, cậu liên tục ho khan, dùng sức khước từ nam nhân bộ dạng cùng cử chỉ kỳ quái.

“Thât có lỗi, Tiểu Lam. Lai làm em sợ hãi sao?” Giản Mặc lúc này lại khôi phục quan tâm săn sóc vốn có, ôm lấy Tả Lam tự đáy lòng xin lỗi…..!

Ai muốn ông mèo giả từ bi khóc chuột? Thân thể Tả Lam cứng ngắc, nhưng không thể vì câu hỏi dịu dàng kia của Giản Mặc mà mềm lòng, thần sắc căm thù vẫn không thay đổi chút nào.

Giản Mặc thấy thế, trong ánh mắt lại hiện ra bi thường cùng bất đắc dĩ nồng đậm, hắn thở dài một tiếng, tựa đầu chôn ở bả vai Tả Lam.

“Tiểu Lam, em biết mười mấy năm trước, khi anh tận mắt nhìn thấy em hấp hối trên tay mình, không cách nào vãn hồi được tính mạng của em, anh có bao nhiêu khổ sở và hối hận không? Anh cực kỳ hận sự bất lực của mình, sự ngu xuẩn của mình, hận không thể mang em trở về! Hận không thể thấy em cười to vui sướng, không thể cho em cuộc sống mỗi ngày vui vẻ khỏe mạnh vô lo vô nghĩ!”

Giản Mặc đột nhiên nói làm cho Tả Lam bất giác không biết thế nào, cậu cảm thấy cậu nắm chắc ý chí cùng quyết tâm phản kháng sự bất công “tàn bạo” của Giản Mặc gây ra cho cậu, nhưng mà không cách nào tiếp nhận được biểu tình đau thương như vậy, còn có, thanh âm đối phương đột nhiên trở nên khàn khàn lại thương cảm.

“Hiện tại em cuối cùng cũng đã trở lại, anh cuối cùng cũng đã có cơ hội bù đắp cho em. Vậy nên, lúc này đây anh thề sẽ dùng đôi tay này bảo vệ tốt cho em, quyết không đế kẻ khác thương tổn em!”

Vừa nói những lời này, Giản Mặc lại cúi đầu không ngừng dịu dàng hôn lên gương mặt Tả Lam, tim Tả Lam đột nhiên có chút loạn nhịp.

“Ông… chú này, đầu óc không bị gì chứ?” bên tai nghe được những lời cảm động lòng người, hành động cũng làm cho người ta có điểm buồn nôn, nhưng nghĩ tới cuộc sống tương lai hỗn loạn, Tả Lam cảm thấy thật đau đầu.

“Em yên tâm, anh nhất định có thể bảọ hộ em bình an, hạnh phúc, khoái hoạt cả đời này. Tin tưởng anh Tiểu Lam! Chỉ cần anh ở cạnh em, anh sẽ không để cho những người dụng tâm xấu xa tiếp cận được em!” Giản Mặc ánh mắt kiên trì vô cùng nghiêm túc kiên định nói.

Cho nên Tả Lam biết rõ không cách nào có thể thay đổi quyết định của Giản Mặc, trong nội tâm cảm thấy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

“Nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại anh ra ngoài xử lý một việc, lát nữa sẽ quay lại ngay!” Giản Mặc đại khái cũng muốn cho Tả Lam một chút thời gian để suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng buông cậu, thở dài một tiếng, ra khỏi phòng.

Tả Lam sững sờ ngồi trên ghế sa lon, nghe lấy thanh âm cửa phòng nhẹ nhàng đóng kín, nghĩ đến Giản Mặc mới biết được hơn nửa ngày không chỉ làm những chuyện loạn thất bát tao khó có thể nói ra bằng miệng, lại còn quá phận quyết định cuộc sống của cậu, vẫn cố nén phẫn nộ cùng không cam lòng bộc phát.

Ném đi áo khoác trên người, Tả Lam nhảy xuống sô pha, một cước đá đổ bàn trà trước mặt, làm cho mấy thứ đồ thủy tinh lăn trên mặt đất. May mà bốn phía sô pha cùng bàn được trải một tấm thảm trắng dày, không thì những vật này đã sớm tan nát.

Tiếp theo, Tả Lam đập nát hết thảy những gì cậu nhìn thấy, làm cho gian phòng xa hoa liền biến thành một bãi chiến trường.

“Hô.” Xả stress xong, tổn hao không ít khí lực, Tả Lam đặt mông ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn nền nhà bừa bãi, không biết nên làm gì tiếp.

“Thống khoái a?” một thanh âm quỷ thần khó lường vang lên, dọa sợ Tả Lam vừa mới thư giãn được một chút thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Cậu quay đầu nhìn, Vưong Ân chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, thân thiết như bạn bè ngồi xuống bên cạnh.

“Anh bạn nhỏ, tôi có thể lí giải được tâm tình hiện tại của cậu. Loại sự tình này bất kể là ai cũng đều không thể tiếp nhận được, nếu là tôi tôi cũng không thể tưởng tượng được đến loại tình huống này có thể xảy ra, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ giống cậu, nghĩ mình chắc điên rồi, nói không chừng còn có thế đập phá nhiều hơn!”

“Anh biết chuyện” Tả Lam nghe Vương Ân nói như vậy trong nội tâm nổi lên cảm giác gặp được tri kỷ, hơn nữa người này không giống những người khác đưa xem cậu thành Tả đại ca đã chết kia, cho nên Tả Lam đối Vương Ân có vài phần hảo cảm.

“Nhưng tôi lại có cảm giác tiếc nuối gian phòng này, cũng mất vài ngàn vạn Mỹ kim đấy!” Vương Ân mở miệng chậm chạp nói.

“Không thể nào? Tôi chỉ là đập bể một ít đồ trang trí thôi, chẳng lẽ chúng đều là đồ cổ sao?” Tả Lam kinh hãi.

Vương Ân yên lặng nhẹ gật đầu, ánh mắt không có chút nào nói giỡn làm cho Tả Lam lạnh thấu xương.

“Thượng đế a, ông muốn ép tôi phát điên sao? Tôi chỉ là muốn biểu đạt sự bất mãn của mình thôi, ông đừng để cho tôi lưng mang nợ lớn như thế a!” Tả Lam buồn rầu rít gào, biến thành như bây giờ, cậu cũng chẳng còn lòng dạ nào chạy trốn, hơn nữa Giản Mặc kia càng khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu.

“Yên tâm đi, Boss chắc chắn sẽ tha thứ cho cậu hết thảy, ngoại trừ việc rời đi.” Vương Ân thuận miệng an ủi, tiếp theo còn nói, “Đương nhiên, tôi tin tưởng bằng bản lĩnh hiện tại của cậu cũng không có khả năng chạy thoát.”

“Boss của các vị là tên vô pháp vô thiên tôi thấy anh là người có lí lẽ, anh cũng không thể để tôi đi sao?” Tả Lam ôm theo một hy vọng nhỏ nhoi hỏi, cậu cảm giác người tên gọi Vương Ân này hẳn là không có ác ý với mình đi.

“Nếu như cậu muốn trang nhất các báo ngày mai có ảnh chụp thi thể dị dạng méo mó lại còn mất đầu của tôi… Tôi thực vẫn chưa chán sống đâu.”

Tả Lam tuyệt vọng gục đầu xuống, thầm mắng mình ngu xuẩn, cậu sao lại đi hy vọng vào đàn em của Giản Mặc chứ? Người này thoạt nhìn như một người tốt, nhưng thực chất cũng là phần tử xã hội đen a.

“Cám ơn cậu.” Vướng Ân nhìn Tả Lam tự đáy lòng mở miệng.

“Gì?” Vương Ân đột nhiên nói lời cảm ơn khiến Tả Lam ngạc nhiên tột độ, chẳng lẽ đối phương tạ ơn cậu đã đập bể gian phòng xa xỉ này của Giản Mặc? Chẳng lẽ đại ca kia cắt xén tiền lương của nhân viên?

“Cậu chưa từng gặp qua Boss trước kia, cho nên cũng không thể rõ được bộ dạng ổng, cũng không thể hình dung được ổng làm sao có thể vượt qua được tình trạng đó mười sáu năm!” Vương Ân thở dài, ý vị thâm trường nhìn Tả Lam.

“Tôi thấy ổng vừa nói vừa cười, rảnh rỗi không có việc gì làm, thích uy hiếp người khác vô cớ, còn quá phận an bài cuộc sống của tôi, thật sự là tinh lực dư thừa, vui vẻ cực kỳ.” Tả Lam bĩu môi, vẻ mặt cợt nhả như thế của một vị đại ca xã hội đen cường gian thiếu niên cấp ba thì có gì không ổn?